Surah At-Taubah - Thai Translation by King Fahad Quran Complex
بَرَآءَةٞ مِّنَ ٱللَّهِ وَرَسُولِهِۦٓ إِلَى ٱلَّذِينَ عَٰهَدتُّم مِّنَ ٱلۡمُشۡرِكِينَ
(nī̂ khụ̄x prakāṣ̄) kār pĥn k̄ĥx p̄hūk phạnṭh̒ dı «cā kxạllxḥ̒ læa r̀x sūl k̄hxng phraxngkh̒ dæ̀ brrdā p̄hū̂ s̄ạkkāra cew̆d (mu chrikīn) thī̀ phwk cêā dị̂ thả s̄ạỵỵā wị̂
Surah At-Taubah, Verse 1
فَسِيحُواْ فِي ٱلۡأَرۡضِ أَرۡبَعَةَ أَشۡهُرٖ وَٱعۡلَمُوٓاْ أَنَّكُمۡ غَيۡرُ مُعۡجِزِي ٱللَّهِ وَأَنَّ ٱللَّهَ مُخۡزِي ٱلۡكَٰفِرِينَ
“dạngnận phwk th̀ān cng th̀xngtheī̀yw pị nı p̄hæ̀ndin s̄ī̀ deụ̄xn læa phụng rū̂ t̄heid ẁā thæ̂cring phwk th̀ān nận michı̀ p̄hū̂ thī̀ ca thả h̄ı̂ xạllxḥ̒ h̄md khwām s̄āmārt̄h k̆ h̄āmị̀ læa thæ̂ cring xạllxḥ̒ ca thrng h̄ı̂ p̄hū̂ pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā thậngh̄lāy xạpyṣ̄
Surah At-Taubah, Verse 2
وَأَذَٰنٞ مِّنَ ٱللَّهِ وَرَسُولِهِۦٓ إِلَى ٱلنَّاسِ يَوۡمَ ٱلۡحَجِّ ٱلۡأَكۡبَرِ أَنَّ ٱللَّهَ بَرِيٓءٞ مِّنَ ٱلۡمُشۡرِكِينَ وَرَسُولُهُۥۚ فَإِن تُبۡتُمۡ فَهُوَ خَيۡرٞ لَّكُمۡۖ وَإِن تَوَلَّيۡتُمۡ فَٱعۡلَمُوٓاْ أَنَّكُمۡ غَيۡرُ مُعۡجِزِي ٱللَّهِۗ وَبَشِّرِ ٱلَّذِينَ كَفَرُواْ بِعَذَابٍ أَلِيمٍ
“Læa pĕn prakāṣ̄ cā kxạllxḥ̒ læa r̀x sūl k̄hxng phraxngkh̒ dæ̀ prachāchn thậngh̄lāy nı wạn ḥạcỵ xạn h̄ıỵ̀ yìng ẁā thæ̂ cring xạllxḥ̒ nận thrng pĥn k̄ĥx p̄hūk phạnṭh̒ cāk mu chrik thậngh̄lāy læa r̀x sūl k̄hxng phraxngkh̒ k̆ pĥn k̄ĥx p̄hūk phạnṭh̒ nận d̂wy læa h̄āk phwk cêā s̄ảnụk p̄hid læa klạb tạw mạn k̆ pĕn s̄ìng dī kæ̀ phwk cêā læa h̄āk phwk cêā p̄hinh̄lạngh̄ı̂ k̆ phụng rū̂ t̄heid ẁā thæ̂cring phwk cêā nận michı̀ p̄hū̂ thī̀ ca thả h̄ı̂ xạllxḥ̒ h̄md khwām s̄āmārt̄h dị̂ læa cng cæ̂ng k̄h̀āwdī kæ̀ brrdā p̄hū̂ pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā h̄el̀ā nận t̄heid d̂wy kār lngthos̄ʹ xạn cĕbs̄æb”
Surah At-Taubah, Verse 3
إِلَّا ٱلَّذِينَ عَٰهَدتُّم مِّنَ ٱلۡمُشۡرِكِينَ ثُمَّ لَمۡ يَنقُصُوكُمۡ شَيۡـٔٗا وَلَمۡ يُظَٰهِرُواْ عَلَيۡكُمۡ أَحَدٗا فَأَتِمُّوٓاْ إِلَيۡهِمۡ عَهۡدَهُمۡ إِلَىٰ مُدَّتِهِمۡۚ إِنَّ ٱللَّهَ يُحِبُّ ٱلۡمُتَّقِينَ
“nxkcāk brrdā p̄hū̂ s̄ạkkāra cew̆d (mu chrikīn) thī̀ phwk cêā dị̂ thả s̄ạỵỵā wị̂ læ̂w phwk k̄heā midị̂ p̄hid s̄ạỵỵā kæ̀ phwk cêā tæ̀ xỳāng dı læa midị̂ s̄nạbs̄nun p̄hū̂ dı t̀xt̂ān phwk cêā dạngnận ca h̄ı̂ khrbt̄ĥwn kæ̀ phwk k̄heā sụ̀ng s̄ạỵỵā k̄hxng phwk k̄heā cnt̄hụng kảh̄nd welā k̄hxng phwk k̄heā t̄heid thæ̂ cring xạllxḥ̒ nận thrng chxb p̄hū̂ thī̀ yảkerng thậngh̄lāy”
Surah At-Taubah, Verse 4
فَإِذَا ٱنسَلَخَ ٱلۡأَشۡهُرُ ٱلۡحُرُمُ فَٱقۡتُلُواْ ٱلۡمُشۡرِكِينَ حَيۡثُ وَجَدتُّمُوهُمۡ وَخُذُوهُمۡ وَٱحۡصُرُوهُمۡ وَٱقۡعُدُواْ لَهُمۡ كُلَّ مَرۡصَدٖۚ فَإِن تَابُواْ وَأَقَامُواْ ٱلصَّلَوٰةَ وَءَاتَوُاْ ٱلزَّكَوٰةَ فَخَلُّواْ سَبِيلَهُمۡۚ إِنَّ ٱللَّهَ غَفُورٞ رَّحِيمٞ
“khrận meụ̄̀x brrdā deụ̄xn t̂xng h̄̂ām h̄el̀ā nận dị̂ p̄h̀ān pĥn pị læ̂w k̆ cng prah̄ạtprah̄ār mu chrik h̄el̀ā nận ṇ thī̀ dı k̆tām thī̀ phwk cêā phb phwk k̄heā læa cng cạb phwk k̄heā læa cng l̂xm phwk k̄heā læa cng nạ̀ng s̄xds̄̀xng phwk k̄heā thuk cud thī̀ s̄xng s̄̀xng tæ̀ t̄ĥā phwk k̄heā s̄ả h̄nụk p̄hi kk lạb tạw læa dảrng wị̂ sụ̀ng kār lah̄mād læa chảra sa kāt læ̂w sịr̂ k̆ cng pl̀xy phwk k̄heā pị thæ̂ cring xạllxḥ̒ nận pĕn p̄hū̂ thrx p̣hạy thos̄ʹ p̄hū̂thrng xĕndū mettā”
Surah At-Taubah, Verse 5
وَإِنۡ أَحَدٞ مِّنَ ٱلۡمُشۡرِكِينَ ٱسۡتَجَارَكَ فَأَجِرۡهُ حَتَّىٰ يَسۡمَعَ كَلَٰمَ ٱللَّهِ ثُمَّ أَبۡلِغۡهُ مَأۡمَنَهُۥۚ ذَٰلِكَ بِأَنَّهُمۡ قَوۡمٞ لَّا يَعۡلَمُونَ
“læa h̄ākẁā mī khn dı nı h̄mū̀ mu chrik dị̂ k̄hx h̄ı̂ cêā khûmkhrxng k̆ cng khûmkhrxng k̄heā t̄heid cnkẁā k̄heā ca dị̂yin dảrạs̄ k̄hx ngxạllxḥ̒ læ̂w cng s̄̀ng k̄heā yạng thī̀ plxdp̣hạy k̄hxng k̄heā nạ̀n k̆ pherāaẁā phwk k̄heā pĕnk lùm chn thī̀ mị̀rū̂
Surah At-Taubah, Verse 6
كَيۡفَ يَكُونُ لِلۡمُشۡرِكِينَ عَهۡدٌ عِندَ ٱللَّهِ وَعِندَ رَسُولِهِۦٓ إِلَّا ٱلَّذِينَ عَٰهَدتُّمۡ عِندَ ٱلۡمَسۡجِدِ ٱلۡحَرَامِۖ فَمَا ٱسۡتَقَٰمُواْ لَكُمۡ فَٱسۡتَقِيمُواْ لَهُمۡۚ إِنَّ ٱللَّهَ يُحِبُّ ٱلۡمُتَّقِينَ
“ca pĕn pị dị̂ xỳāngrị kæ̀ mu chrikī nthī̀ ca mī s̄ạỵỵā dı «ṇ thī̀ xạllxḥ̒ læa r̀x sūl k̄hxng phraxngkh̒ dị̂ nxkcāk brrdā p̄hū̂ thī̀ phwk cêā dị̂ thả s̄ạỵỵā wị̂ thī̀ xạl-mạṣ̄yiddil ḥa rxm thèānận dạngnận trāb dı thī̀ phwk k̄heā theī̀yngṭhrrm t̀x phwk cêā k̆ cng theī̀yngṭhrrm t̀x phwk k̄heā thæ̂ cring xạllxḥ̒ nận thrng chxb brrdā p̄hū̂ thī khwām yảkerng”
Surah At-Taubah, Verse 7
كَيۡفَ وَإِن يَظۡهَرُواْ عَلَيۡكُمۡ لَا يَرۡقُبُواْ فِيكُمۡ إِلّٗا وَلَا ذِمَّةٗۚ يُرۡضُونَكُم بِأَفۡوَٰهِهِمۡ وَتَأۡبَىٰ قُلُوبُهُمۡ وَأَكۡثَرُهُمۡ فَٰسِقُونَ
“(Ca mī s̄ạỵỵā dı) xỳāngrị lèā? Læa h̄āk phwk k̄heā mī chạychna h̄enụ̄x phwk cêā phwk k̄heā k̆ mị̀ khảnụng t̄hụng kherụ̄x ỵāti læa phạnṭha s̄ạỵỵā dı «nı h̄mū̀ phwk cêā phwk k̄heā thảh̄ı̂ phwk cêā phụng phxcı d̂wy lmpāk k̄hxng phwk k̄heā thèānận doythī̀ h̄ạwcı k̄hxng phwk k̄heā pt̩is̄eṭh læa s̄̀wn māk k̄hxng phwk k̄heā nận pĕn p̄hū̂ lameid”
Surah At-Taubah, Verse 8
ٱشۡتَرَوۡاْ بِـَٔايَٰتِ ٱللَّهِ ثَمَنٗا قَلِيلٗا فَصَدُّواْ عَن سَبِيلِهِۦٓۚ إِنَّهُمۡ سَآءَ مَا كَانُواْ يَعۡمَلُونَ
“phwk k̄heā dị̂ xeā brrdā xongkār k̄hx ngxạllxḥ̒ lækpelī̀yn kạb rākhā xạn lĕkn̂xy læ̂w k̆ k̄hạdk̄hwāng(p̄hū̂khn) h̄ı̂ xxk cāk thāng k̄hx ngxạllxḥ̒ thæ̂cring phwk k̄heā nận s̄ìng thī̀ phwk k̄heā thả xyū̀ ch̀āng chạ̀wcĥā cring « “
Surah At-Taubah, Verse 9
لَا يَرۡقُبُونَ فِي مُؤۡمِنٍ إِلّٗا وَلَا ذِمَّةٗۚ وَأُوْلَـٰٓئِكَ هُمُ ٱلۡمُعۡتَدُونَ
“phwk k̄heā ca mị̀ khảnụng t̄hụng kherụ̄x ỵāti læa phạnṭha s̄ạỵỵā nı p̄hū̂ ṣ̄rạthṭhā khn h̄nụ̀ng khn dı læa chn h̄el̀ā nī̂ h̄æla phwk k̄heā khụ̄x p̄hū̂ lameid”
Surah At-Taubah, Verse 10
فَإِن تَابُواْ وَأَقَامُواْ ٱلصَّلَوٰةَ وَءَاتَوُاْ ٱلزَّكَوٰةَ فَإِخۡوَٰنُكُمۡ فِي ٱلدِّينِۗ وَنُفَصِّلُ ٱلۡأٓيَٰتِ لِقَوۡمٖ يَعۡلَمُونَ
“læ̂w h̄āk phwk k̄heā s̄ảnụk p̄hidk lạb tạw læa dảrng wị̂ sụ̀ng kār lah̄mād læa chảra sa kāt læ̂w sịr̂ k̆ pĕn phī̀n̂xng k̄hxng phwk cêā nı ṣ̄ās̄nā læa reā ca cækcæng brrdā xongkār wị̂ kæ̀ klùm chn thī̀ rū̂ ”
Surah At-Taubah, Verse 11
وَإِن نَّكَثُوٓاْ أَيۡمَٰنَهُم مِّنۢ بَعۡدِ عَهۡدِهِمۡ وَطَعَنُواْ فِي دِينِكُمۡ فَقَٰتِلُوٓاْ أَئِمَّةَ ٱلۡكُفۡرِ إِنَّهُمۡ لَآ أَيۡمَٰنَ لَهُمۡ لَعَلَّهُمۡ يَنتَهُونَ
“læa t̄ĥā h̄āk phwk k̄heā thảlāy khảmạ̀n s̄ạỵỵā k̄hxng phwk k̄heā h̄lạngcāk thī̀ phwk k̄heā dị̂ thả s̄ạỵỵā wị̂ læa s̄ı̀r̂āy nı ṣ̄ās̄nā k̄hxng phwk cêā læ̂w sịr̂ k̆ cng t̀xs̄ū̂ brrdā p̄hū̂nả h̄æ̀ng kār pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā t̄heid thæ̂cring phwk k̄heā nận h̄ā dị̂ mī khảmạ̀n s̄ạỵỵā dı «kæ̀ phwk k̄heā mị̀ pheụ̄̀x ẁā phwk k̄heā ca h̄yud yậng”
Surah At-Taubah, Verse 12
أَلَا تُقَٰتِلُونَ قَوۡمٗا نَّكَثُوٓاْ أَيۡمَٰنَهُمۡ وَهَمُّواْ بِإِخۡرَاجِ ٱلرَّسُولِ وَهُم بَدَءُوكُمۡ أَوَّلَ مَرَّةٍۚ أَتَخۡشَوۡنَهُمۡۚ فَٱللَّهُ أَحَقُّ أَن تَخۡشَوۡهُ إِن كُنتُم مُّؤۡمِنِينَ
“phwk cêā ca mị̀ t̀xs̄ū̂ kranận h̄rụ̄x sụ̀ng klùm chn thī̀ thảlāy khảmạ̀n s̄ạỵỵā k̄hxng phwk k̄heā læa mùng k̄hạb lị̀ r̀x sūl h̄ı̂ xxk pị thậng «thī̀ phwk k̄heā dị̂ reìm pt̩ibạti kæ̀ phwk cêā k̀xn pĕn khrậng ræk phwk cêā klạw phwk k̄heā kranận h̄rụ̄x? Xạllxḥ̒ t̀āngh̄āk lèā khụ̄x p̄hū̂ thī̀ s̄mkhwr kæ̀ kār thī̀ phwk cêā ca klạw h̄āk phwk cêā pĕn p̄hū̂ ṣ̄rạthṭhā
Surah At-Taubah, Verse 13
قَٰتِلُوهُمۡ يُعَذِّبۡهُمُ ٱللَّهُ بِأَيۡدِيكُمۡ وَيُخۡزِهِمۡ وَيَنصُرۡكُمۡ عَلَيۡهِمۡ وَيَشۡفِ صُدُورَ قَوۡمٖ مُّؤۡمِنِينَ
“phwk cêā cng t̀xs̄ū̂ phwk k̄heā t̄heid xạllxḥ̒ ca dị̂ thrng lngthos̄ʹ phwk k̄heā d̂wy mụ̄x k̄hxng phwk cêā læa ca dị̂ thrng h̄yām phwk k̄heā læa ca dị̂ thrng ch̀wyh̄elụ̄x phwk cêā h̄ı̂ dị̂ rạb chạychna h̄enụ̄x phwk k̄heā læa ca dị̂ thrng bảbạd h̄ạwxk k̄hxng klùm chn thī̀ ṣ̄rạthṭhā thậngh̄lāy”
Surah At-Taubah, Verse 14
وَيُذۡهِبۡ غَيۡظَ قُلُوبِهِمۡۗ وَيَتُوبُ ٱللَّهُ عَلَىٰ مَن يَشَآءُۗ وَٱللَّهُ عَلِيمٌ حَكِيمٌ
“Læa ca dị̂ thrng h̄ı̂ h̄md pị sụ̀ng khwām krîw korṭh h̄æ̀ng h̄ạwcı k̄hxng phwk k̄heā læa xạllxḥ̒ nận ca thrng xp̣hạythos̄ʹ kæ̀ p̄hū̂ thī̀ phraxngkh̒ thrng pras̄ngkh̒ læa xạllxḥ̒ khụ̄x p̄hū̂thrng rxbrū̂ p̄hū̂thrng prīchā ỵāṇ”
Surah At-Taubah, Verse 15
أَمۡ حَسِبۡتُمۡ أَن تُتۡرَكُواْ وَلَمَّا يَعۡلَمِ ٱللَّهُ ٱلَّذِينَ جَٰهَدُواْ مِنكُمۡ وَلَمۡ يَتَّخِذُواْ مِن دُونِ ٱللَّهِ وَلَا رَسُولِهِۦ وَلَا ٱلۡمُؤۡمِنِينَ وَلِيجَةٗۚ وَٱللَّهُ خَبِيرُۢ بِمَا تَعۡمَلُونَ
“h̄rụ̄x phwk cêā khid ŵā phwk cêā ca t̄hūk pl̀xy wị̂ doy thī̀ xạllxḥ̒ yạng midị̂ thrng rū̂ brrdā p̄hū̂ thī̀ t̀xs̄ū̂ nı h̄mū̀ phwk cêā læa midị̂ yụdt̄hụ̄x pheụ̄̀xn s̄nith xụ̄̀n cā kxạllxḥ̒ læa r̀x sūl k̄hxng phraxngkh̒ læa xụ̄̀n cāk p̄hū̂ ṣ̄rạthṭhā thậngh̄lāy læa xạllxḥ̒ nận thrng rxbrū̂ xỳāng laxeīyd nı s̄ìng thī̀ phwk cêā krathả”
Surah At-Taubah, Verse 16
مَا كَانَ لِلۡمُشۡرِكِينَ أَن يَعۡمُرُواْ مَسَٰجِدَ ٱللَّهِ شَٰهِدِينَ عَلَىٰٓ أَنفُسِهِم بِٱلۡكُفۡرِۚ أُوْلَـٰٓئِكَ حَبِطَتۡ أَعۡمَٰلُهُمۡ وَفِي ٱلنَّارِ هُمۡ خَٰلِدُونَ
“mị̀ bạngkhwr kæ̀ mu chrik thậngh̄lāy thī̀ ca būrṇa br rdāmạṣ̄yid k̄hx ngxạllxḥ̒ nı ṭ̄hāna thī̀ phwk k̄heā yụ̄nyạn kæ̀tạw k̄hxng phwk k̄heā xeng læ̂w sụ̀ng kār pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā chn h̄el̀ā nī̂ h̄æla brrdā kār ngān k̄hxng phwk k̄heā rị̂ p̄hl læa nı nrk nận phwk k̄heā ca xyū̀ tlxd kāl”
Surah At-Taubah, Verse 17
إِنَّمَا يَعۡمُرُ مَسَٰجِدَ ٱللَّهِ مَنۡ ءَامَنَ بِٱللَّهِ وَٱلۡيَوۡمِ ٱلۡأٓخِرِ وَأَقَامَ ٱلصَّلَوٰةَ وَءَاتَى ٱلزَّكَوٰةَ وَلَمۡ يَخۡشَ إِلَّا ٱللَّهَۖ فَعَسَىٰٓ أُوْلَـٰٓئِكَ أَن يَكُونُواْ مِنَ ٱلۡمُهۡتَدِينَ
“thæ̂cring thī̀ ca būrṇa br rdāmạṣ̄yid k̄hx ngxạllxḥ̒ nận khụ̄x p̄hū̂ thī̀ ṣ̄rạthṭhā t̀x xạllxḥ̒ læa wạn prlok læa dị̂ dảrng wị̂ sụ̀ng kār lah̄mād læa chảra sa kāt læa k̄heā midị̂ yảkerng nxk cā kxạllxḥ̒ thèānận dạngnận cụng h̄wạng dị̂ ẁā chn h̄el̀ā nī̂ h̄æla ca pĕn p̄hū̂ xyū̀ nı h̄mū̀ p̄hū̂rạb khả næanả
Surah At-Taubah, Verse 18
۞أَجَعَلۡتُمۡ سِقَايَةَ ٱلۡحَآجِّ وَعِمَارَةَ ٱلۡمَسۡجِدِ ٱلۡحَرَامِ كَمَنۡ ءَامَنَ بِٱللَّهِ وَٱلۡيَوۡمِ ٱلۡأٓخِرِ وَجَٰهَدَ فِي سَبِيلِ ٱللَّهِۚ لَا يَسۡتَوُۥنَ عِندَ ٱللَّهِۗ وَٱللَّهُ لَا يَهۡدِي ٱلۡقَوۡمَ ٱلظَّـٰلِمِينَ
“phwk cêā dị̂ t̄hụ̄x xeākār h̄ı̂ n̂ả dụ̄̀m kæ̀ p̄hū̂ pra kx bphiṭhī ḥạcỵ̒ læa kā rbū rṇamạṣ̄yidxạl-ḥa rxm dạ̀ng p̄hū̂ thī̀ ṣ̄rạthṭhā t̀x xạllxḥ̒ læa wạn prlok læa t̀xs̄ū̂ nı thāng k̄hx ngxạllxḥ̒ kranận h̄rụ̄x? K̄heā h̄el̀ā nận ỳxm mị̀ thèātheīym kạn ṇ thī̀ xạllxḥ̒ læa xạllxḥ̒ nận ca mị̀ thrng næanả klùm chn thī̀ pĕn p̄hū̂ xṭhrrm
Surah At-Taubah, Verse 19
ٱلَّذِينَ ءَامَنُواْ وَهَاجَرُواْ وَجَٰهَدُواْ فِي سَبِيلِ ٱللَّهِ بِأَمۡوَٰلِهِمۡ وَأَنفُسِهِمۡ أَعۡظَمُ دَرَجَةً عِندَ ٱللَّهِۚ وَأُوْلَـٰٓئِكَ هُمُ ٱلۡفَآئِزُونَ
“brrdā p̄hū̂ thī̀ ṣ̄rạthṭhā læa xphyph læa t̀xs̄ū̂ nı thāng k̄hx ngxạllxḥ̒ thậng d̂wy thrạphy̒s̄mbạti k̄hxng phwk k̄heā læa chīwit k̄hxng phwk k̄heā nận ỳxm pĕn p̄hū̂ mī radạb chận yìng h̄ıỵ̀ kẁā ṇ thī̀ xạllxḥ̒ læa chn h̄el̀ā nī̂ h̄æla phwk k̄heā khụ̄x p̄hū̂ mī chạychna”
Surah At-Taubah, Verse 20
يُبَشِّرُهُمۡ رَبُّهُم بِرَحۡمَةٖ مِّنۡهُ وَرِضۡوَٰنٖ وَجَنَّـٰتٖ لَّهُمۡ فِيهَا نَعِيمٞ مُّقِيمٌ
“phracêā k̄hxng phwk k̄heā thrng cæ̂ng k̄h̀āwdī kæ̀ phwk k̄heā d̂wy k khwām kruṇā mettā cāk phraxngkh̒ læa d̂wy khwām piti yindī læa brrdā s̄wn s̄wrrkh̒ d̂wy sụ̀ng nı s̄wn s̄wrrkh̒ h̄el̀ā nận phwk k̄heā ca dị̂ rạb s̄ìng xảnwy khwām s̄uk̄h xạn cīrạng yạ̀ngyụ̄n
Surah At-Taubah, Verse 21
خَٰلِدِينَ فِيهَآ أَبَدًاۚ إِنَّ ٱللَّهَ عِندَهُۥٓ أَجۡرٌ عَظِيمٞ
“Doythī̀ phwk k̄heā ca phảnạk xyū̀ nı s̄wn s̄wrrkh̒ h̄el̀ā nận tlxd kāl thæ̂ cring xạllxḥ̒ nận ṇ thī̀ phraxngkh̒ mī rāngwạl xạn yìng h̄ıỵ̀”
Surah At-Taubah, Verse 22
يَـٰٓأَيُّهَا ٱلَّذِينَ ءَامَنُواْ لَا تَتَّخِذُوٓاْ ءَابَآءَكُمۡ وَإِخۡوَٰنَكُمۡ أَوۡلِيَآءَ إِنِ ٱسۡتَحَبُّواْ ٱلۡكُفۡرَ عَلَى ٱلۡإِيمَٰنِۚ وَمَن يَتَوَلَّهُم مِّنكُمۡ فَأُوْلَـٰٓئِكَ هُمُ ٱلظَّـٰلِمُونَ
“brrdā p̄hū̂ ṣ̄rạthṭhā thậngh̄lāy! Cng xỳā dị̂ t̄hụ̄x xeā bidā k̄hxng phwk cêā læa phī̀n̂xng k̄hxng phwk cêā pĕn mitr h̄āk phwk k̄heā chxb kār pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā h̄enụ̄x kār xī mān læa p̄hū̂ dı nı h̄mū̀ phwk cêā h̄ı̂ phwk k̄heā pĕn mitr læ̂w chn h̄el̀ā nī̂ h̄æla phwk k̄heā khụ̄x p̄hū̂ xṭhrrm”
Surah At-Taubah, Verse 23
قُلۡ إِن كَانَ ءَابَآؤُكُمۡ وَأَبۡنَآؤُكُمۡ وَإِخۡوَٰنُكُمۡ وَأَزۡوَٰجُكُمۡ وَعَشِيرَتُكُمۡ وَأَمۡوَٰلٌ ٱقۡتَرَفۡتُمُوهَا وَتِجَٰرَةٞ تَخۡشَوۡنَ كَسَادَهَا وَمَسَٰكِنُ تَرۡضَوۡنَهَآ أَحَبَّ إِلَيۡكُم مِّنَ ٱللَّهِ وَرَسُولِهِۦ وَجِهَادٖ فِي سَبِيلِهِۦ فَتَرَبَّصُواْ حَتَّىٰ يَأۡتِيَ ٱللَّهُ بِأَمۡرِهِۦۗ وَٱللَّهُ لَا يَهۡدِي ٱلۡقَوۡمَ ٱلۡفَٰسِقِينَ
“cng kl̀āw t̄heid (muḥạmmạd) ẁā h̄āk brrdā bidā k̄hxng phwk cêā læa brrdā lūk «k̄hxng phwk cêā læa brrdā phī̀n̂xng k̄hxng phwk cêā læa brrdā khū̀khrxng k̄hxng phwk cêā læa brrdā ỵāti k̄hxng phwk cêā læa brrdā thrạphy̒s̄mbạti thī̀ phwk cêā s̄æwngh̄ā wị̂ læa s̄inkĥā thī̀ phwk cêā klạw ẁā ca cảh̄ǹāy mạn mị̀ xxk læa brrdā thī̀ xyū̀ xāṣ̄ạy thī̀ phwk cêā phụng phxcı mạn nận pĕn thī̀rạk khır̀ kæ̀ phwk cêā yìng kẁā xạllxḥˌ læa r̀x sūl k̄hxng phraxngkh̒ læa kār t̀xs̄ū̂ nı thāng k̄hxng phraxngkh̒ læ̂w sịr̂ k̆ cng rx khxy kạn t̄heid cn kẁā xạllxḥˌ ca thrng nả mā sụ̀ng kảlạng k̄hxng phraxngkh̒ læa xạllxḥˌ nận ca mị̀ thrng nảthāng kæ̀ klùm chn thī̀ lameid
Surah At-Taubah, Verse 24
لَقَدۡ نَصَرَكُمُ ٱللَّهُ فِي مَوَاطِنَ كَثِيرَةٖ وَيَوۡمَ حُنَيۡنٍ إِذۡ أَعۡجَبَتۡكُمۡ كَثۡرَتُكُمۡ فَلَمۡ تُغۡنِ عَنكُمۡ شَيۡـٔٗا وَضَاقَتۡ عَلَيۡكُمُ ٱلۡأَرۡضُ بِمَا رَحُبَتۡ ثُمَّ وَلَّيۡتُم مُّدۡبِرِينَ
“thæ̂ cring xạllxḥ̒ dị̂ thrng ch̀wyh̄elụ̄x phwk cêā læ̂w nı s̄nāmrb xạn mākmāy læa nı wạn h̄æ̀ng s̄ng khrām ḥu nạyn̒ d̂wy k̄hṇa thī̀ kār mī cảnwn māk k̄hxng phwk cêā thảh̄ı̂ phwk cêā phụngcı læ̂w mạn k̆ midị̂ xảnwy prayochn̒ kæ̀ phwk cêā tæ̀ xỳāng dı læa p̄hæ̀ndin k̆ khæb phæ wk cêā thậng «thī̀ mạn kŵāng xyū̀ læ̂w phwk cêā k̆ h̄ạn h̄lạng h̄nī”
Surah At-Taubah, Verse 25
ثُمَّ أَنزَلَ ٱللَّهُ سَكِينَتَهُۥ عَلَىٰ رَسُولِهِۦ وَعَلَى ٱلۡمُؤۡمِنِينَ وَأَنزَلَ جُنُودٗا لَّمۡ تَرَوۡهَا وَعَذَّبَ ٱلَّذِينَ كَفَرُواْۚ وَذَٰلِكَ جَزَآءُ ٱلۡكَٰفِرِينَ
“læa xạllxḥ̒ k̆dị̂ thrng prathān lng mā sụ̀ng khwām s̄ngb cı cāk phraxngkh̒ kæ̀ r̀x sūl k̄hxng phraxngkh̒ læa kæ̀ brrdā p̄hū̂ ṣ̄rạthṭhā h̄el̀ā nận læa dị̂ thrng h̄ı̂ phịr̀phl lng mā sụ̀ng phwk cêā mị̀ h̄ĕn phwk k̄heā læa dị̂ thrng lngthos̄ʹ brrdā p̄hū̂ pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā h̄el̀ā nận læa nạ̀n khụ̄x kār txbthæn kæ̀ brrdā p̄hū̂ pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā
Surah At-Taubah, Verse 26
ثُمَّ يَتُوبُ ٱللَّهُ مِنۢ بَعۡدِ ذَٰلِكَ عَلَىٰ مَن يَشَآءُۗ وَٱللَّهُ غَفُورٞ رَّحِيمٞ
“læa phraxngkh̒ k̆ thrng xp̣hạythos̄ʹ h̄lạngcāk nận kæ̀ p̄hū̂ thī̀ phraxngkh̒ thrng pras̄ngkh̒ læa xạllxḥ̒ nận pĕn p̄hū̂thrng xp̣hạythos̄ʹ p̄hū̂thrng xĕndū mettā”
Surah At-Taubah, Verse 27
يَـٰٓأَيُّهَا ٱلَّذِينَ ءَامَنُوٓاْ إِنَّمَا ٱلۡمُشۡرِكُونَ نَجَسٞ فَلَا يَقۡرَبُواْ ٱلۡمَسۡجِدَ ٱلۡحَرَامَ بَعۡدَ عَامِهِمۡ هَٰذَاۚ وَإِنۡ خِفۡتُمۡ عَيۡلَةٗ فَسَوۡفَ يُغۡنِيكُمُ ٱللَّهُ مِن فَضۡلِهِۦٓ إِن شَآءَۚ إِنَّ ٱللَّهَ عَلِيمٌ حَكِيمٞ
“Brrdā p̄hū̂ ṣ̄rạthṭhā thậngh̄lāy! Thæ̂cring brrdā mu chri knận s̄omm dạngnận phwk k̄heā cng xỳā k̄hêā kıl̂ xạl-mạṣ̄yidil ḥa rxm h̄lạngcāk pī k̄hxng phwk k̄heā nī̂ læa h̄āk phwk cêā klạw khwām yākcn xạllxḥ̒ k̆ ca thrng h̄ı̂ phwk cêā mạ̀ngmī cāk khwām kruṇā k̄hxng phraxngkh̒ h̄āk phraxngkh̒ thrng pras̄ngkh̒ thæ̂ cring xạllxḥ̒ pĕn p̄hū̂thrng rxbrū̂ p̄hū̂thrng prīchā ỵāṇ”
Surah At-Taubah, Verse 28
قَٰتِلُواْ ٱلَّذِينَ لَا يُؤۡمِنُونَ بِٱللَّهِ وَلَا بِٱلۡيَوۡمِ ٱلۡأٓخِرِ وَلَا يُحَرِّمُونَ مَا حَرَّمَ ٱللَّهُ وَرَسُولُهُۥ وَلَا يَدِينُونَ دِينَ ٱلۡحَقِّ مِنَ ٱلَّذِينَ أُوتُواْ ٱلۡكِتَٰبَ حَتَّىٰ يُعۡطُواْ ٱلۡجِزۡيَةَ عَن يَدٖ وَهُمۡ صَٰغِرُونَ
“phwk cêā cng t̀xs̄ū̂ brrdā p̄hū̂ thī̀ mị̀ ṣ̄rạthṭhā t̀x xạllxḥ̒ læa t̀x wạn prlok læa mị̀ ngd wên s̄ìng thī̀ xạllxḥ̒ læa r̀x sūl h̄̂ām wị̂ læa mị̀ pt̩ibạti tām ṣ̄ās̄nā h̄æ̀ng khwām s̄ạcca xạn dị̂kæ̀ brrdā p̄hū̂ thī̀ dị̂ rạb khạmp̣hīr̒ cnkẁā phwk k̄heā ca c̀ā yxạl-ỵis yaḥ̒ cāk mụ̄x k̄hxng phwk k̄heā xeng nı s̄p̣hāph thī̀ phwk k̄heā pĕn p̄hū̂ t̀ảt̂xy”
Surah At-Taubah, Verse 29
وَقَالَتِ ٱلۡيَهُودُ عُزَيۡرٌ ٱبۡنُ ٱللَّهِ وَقَالَتِ ٱلنَّصَٰرَى ٱلۡمَسِيحُ ٱبۡنُ ٱللَّهِۖ ذَٰلِكَ قَوۡلُهُم بِأَفۡوَٰهِهِمۡۖ يُضَٰهِـُٔونَ قَوۡلَ ٱلَّذِينَ كَفَرُواْ مِن قَبۡلُۚ قَٰتَلَهُمُ ٱللَّهُۖ أَنَّىٰ يُؤۡفَكُونَ
“læa chāw yiw dị̂ kl̀āw ẁā xu sạyr̒ pĕn butr k̄hx ngxạllxḥ̒ læa chāw khris̄t̒ dị̂ kl̀āw ẁā xạl-ma sīh̄̒ pĕn butr k̄hx ngxạllxḥ̒ nạ̀n khụ̄x t̄ĥxykhả thī̀ phwk k̄heā kl̀āw k̄hụ̂n d̂wy pāk k̄hxng phwk k̄heā xeng sụ̀ng khl̂āy kạb t̄ĥxykhả k̄hxng brrdā p̄hū̂ thī̀ dị̂ pt̩is̄eṭh kār ṣ̄rạthṭhā mā k̀xn k̄hx xạllxḥ̒ thrng lax̒nạt phwk k̄heā d̂wy t̄heid phwk k̄heā t̄hūk h̄ạnh̄e pị dị̂ xỳāngrị
Surah At-Taubah, Verse 30
ٱتَّخَذُوٓاْ أَحۡبَارَهُمۡ وَرُهۡبَٰنَهُمۡ أَرۡبَابٗا مِّن دُونِ ٱللَّهِ وَٱلۡمَسِيحَ ٱبۡنَ مَرۡيَمَ وَمَآ أُمِرُوٓاْ إِلَّا لِيَعۡبُدُوٓاْ إِلَٰهٗا وَٰحِدٗاۖ لَّآ إِلَٰهَ إِلَّا هُوَۚ سُبۡحَٰنَهُۥ عَمَّا يُشۡرِكُونَ
“phwk k̄heā dị̂ yụd xeā brrdā nạkprāchỵ̒ k̄hxng phwk k̄heā læa brrdā bād h̄lwng k̄hxng phwk k̄heā pĕn phracêā xụ̄̀n cā kxạllxḥ̒ læa yụd xeā xạl-ma sīh̄̒ butr k̄hx ngmạryạm pĕn phracêā d̂wy thậng «thī̀ phwk k̄heā midị̂ t̄hūk chı̂ nxkcāk pheụ̄̀x kheārph s̄ạkkāra p̄hū̂ thī s̄mkhwr dị̂ rạb kār kheārph s̄ạkkāra tæ̀ pheīyng xngkh̒ deīyw sụ̀ng mị̀mī p̄hū̂ dı khwr dị̂ rạb kār kheārph s̄ạkkāra nxkcāk phraxngkh̒ thèānận phraxngkh̒ thrng bris̄uthṭhi̒ cāk s̄ìng thī̀ phwk k̄heā h̄ı̂ mī p̣hākhī k̄hụ̂n”
Surah At-Taubah, Verse 31
يُرِيدُونَ أَن يُطۡفِـُٔواْ نُورَ ٱللَّهِ بِأَفۡوَٰهِهِمۡ وَيَأۡبَى ٱللَّهُ إِلَّآ أَن يُتِمَّ نُورَهُۥ وَلَوۡ كَرِهَ ٱلۡكَٰفِرُونَ
“phwk k̄heā t̂xngkār pheụ̄̀x ca dạb s̄ængs̄ẁāng k̄hx ngxạllxḥ̒ d̂wy pāk k̄hxng phwk k̄heā læa xạllxḥ̒ nận mị̀ thrng yinyxm nxkcāk ca thrng h̄ı̂ s̄ængs̄ẁāng k̄hxng phraxngkh̒ s̄mbūrṇ̒ thèānận læa mæ̂ẁā brrdā p̄hū̂ pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā ca chingchạng k̆tām
Surah At-Taubah, Verse 32
هُوَ ٱلَّذِيٓ أَرۡسَلَ رَسُولَهُۥ بِٱلۡهُدَىٰ وَدِينِ ٱلۡحَقِّ لِيُظۡهِرَهُۥ عَلَى ٱلدِّينِ كُلِّهِۦ وَلَوۡ كَرِهَ ٱلۡمُشۡرِكُونَ
“Phraxngkh̒ nận khụ̄x p̄hū̂ thī̀ dị̂ s̄̀ng r̀x sūl k̄hxng phraxngkh̒ mā phr̂xm d̂wy khả næanả læa ṣ̄ās̄nā h̄æ̀ng s̄ạcca pheụ̄̀x thī̀ ca thrng h̄ı̂ ṣ̄ās̄nā h̄æ̀ng s̄ạcca nận pracạks̄ʹ̒ h̄enụ̄x ṣ̄ās̄nā thuk ṣ̄ās̄nā læa mæ̂ẁā brrdā mu chrik ca chingchạng k̆tām”
Surah At-Taubah, Verse 33
۞يَـٰٓأَيُّهَا ٱلَّذِينَ ءَامَنُوٓاْ إِنَّ كَثِيرٗا مِّنَ ٱلۡأَحۡبَارِ وَٱلرُّهۡبَانِ لَيَأۡكُلُونَ أَمۡوَٰلَ ٱلنَّاسِ بِٱلۡبَٰطِلِ وَيَصُدُّونَ عَن سَبِيلِ ٱللَّهِۗ وَٱلَّذِينَ يَكۡنِزُونَ ٱلذَّهَبَ وَٱلۡفِضَّةَ وَلَا يُنفِقُونَهَا فِي سَبِيلِ ٱللَّهِ فَبَشِّرۡهُم بِعَذَابٍ أَلِيمٖ
“brrdā p̄hū̂ ṣ̄rạthṭhā thậngh̄lāy! Thæ̂cring cảnwn mākmāy cāk brrdā nạkprāchỵ̒ læa bād h̄lwng nận kin thrạphy̒ k̄hxng prachāchn doy mị̀ chxb læa k̄hạdk̄hwāng(p̄hū̂khn) h̄ı̂ xxk cāk thāng k̄hx ngxạllxḥ̒ læa brrdā p̄hū̂ thī̀ s̄as̄m thxng læa ngein læa mị̀ c̀āy mạn nı thāng k̄hx ngxạllxḥ̒ nận cng cæ̂ng k̄h̀āwdī kæ̀ phwk k̄heā t̄heid d̂wy kār lngthos̄ʹ xạn cĕbpwd”
Surah At-Taubah, Verse 34
يَوۡمَ يُحۡمَىٰ عَلَيۡهَا فِي نَارِ جَهَنَّمَ فَتُكۡوَىٰ بِهَا جِبَاهُهُمۡ وَجُنُوبُهُمۡ وَظُهُورُهُمۡۖ هَٰذَا مَا كَنَزۡتُمۡ لِأَنفُسِكُمۡ فَذُوقُواْ مَا كُنتُمۡ تَكۡنِزُونَ
“wạn thī̀ mạn ca t̄hūk p̄heā fị nrk h̄æ̀ng ỵaḥạnnạm læ̂w h̄n̂āp̄hāk k̄hxng phwk k̄heā læa s̄īk̄ĥāng k̄hxng phwk k̄heā læa h̄lạng k̄hxng phwk k̄heā ca t̄hūk nāb d̂wy mạn nī̂ h̄æla khụ̄x s̄ìng thī̀ phwk cêā dị̂ s̄as̄m wị̂ pheụ̄̀x tạw k̄hxng phwk cêā xeng dạngnận cng lîm rs̄ s̄ìng thī̀ phwk cêā s̄as̄m wị̂ t̄heid”
Surah At-Taubah, Verse 35
إِنَّ عِدَّةَ ٱلشُّهُورِ عِندَ ٱللَّهِ ٱثۡنَا عَشَرَ شَهۡرٗا فِي كِتَٰبِ ٱللَّهِ يَوۡمَ خَلَقَ ٱلسَّمَٰوَٰتِ وَٱلۡأَرۡضَ مِنۡهَآ أَرۡبَعَةٌ حُرُمٞۚ ذَٰلِكَ ٱلدِّينُ ٱلۡقَيِّمُۚ فَلَا تَظۡلِمُواْ فِيهِنَّ أَنفُسَكُمۡۚ وَقَٰتِلُواْ ٱلۡمُشۡرِكِينَ كَآفَّةٗ كَمَا يُقَٰتِلُونَكُمۡ كَآفَّةٗۚ وَٱعۡلَمُوٓاْ أَنَّ ٱللَّهَ مَعَ ٱلۡمُتَّقِينَ
“thæ̂cring cảnwn deụ̄xn ṇ xạllxḥ̒ nận mī s̄ib s̄xng deụ̄xn nı khạmp̣hīr̒ k̄hx ngxạllxḥ̒ tậngtæ̀ wạn thī̀ phraxngkh̒ thrng s̄r̂āng brrdā chận f̂ā læa p̄hæ̀ndin cāk deụ̄xn h̄el̀ā nận mī s̄ī̀ deụ̄xn sụ̀ng pĕn deụ̄xn thī̀ t̂xng h̄̂ām nạ̀n khụ̄x bạỵỵạti xạn theī̀yngtrng dạngnận phwk cêā cng xỳā xṭhrrm kæ̀tạw k̄hxng phwk cêā xeng nı deụ̄xn h̄el̀ā nận læa cng t̀xs̄ū̂ brrdā mu chrik thậngh̄md chèn deīyw kạb thī̀ phwk k̄heā kảlạng t̀xs̄ū̂ phwk cêā thậngh̄md læa phụng rū̂ t̄heid ẁā thæ̂ cring xạllxḥ̒ nận xyū̀ r̀wm kạb brrdā p̄hū̂ thī̀ yảkerng”
Surah At-Taubah, Verse 36
إِنَّمَا ٱلنَّسِيٓءُ زِيَادَةٞ فِي ٱلۡكُفۡرِۖ يُضَلُّ بِهِ ٱلَّذِينَ كَفَرُواْ يُحِلُّونَهُۥ عَامٗا وَيُحَرِّمُونَهُۥ عَامٗا لِّيُوَاطِـُٔواْ عِدَّةَ مَا حَرَّمَ ٱللَّهُ فَيُحِلُّواْ مَا حَرَّمَ ٱللَّهُۚ زُيِّنَ لَهُمۡ سُوٓءُ أَعۡمَٰلِهِمۡۗ وَٱللَّهُ لَا يَهۡدِي ٱلۡقَوۡمَ ٱلۡكَٰفِرِينَ
“Thæ̂cring kār leụ̄̀xn deụ̄xn thī̀ t̂xng h̄̂ām h̄ı̂ l̀ācĥā pị nận pĕnkār pheìm nı kār pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā yìng k̄hụ̂n doythī̀ p̄hū̂ pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā h̄el̀ā nận t̄hūk thảh̄ı̂ h̄lng p̄hid pị neụ̄̀xngd̂wy kār leụ̄̀xn deụ̄xn t̂xng h̄̂ām nận phwk k̄heā dị̂ h̄ı̂ mạn pĕn thī̀ xnumạti pī h̄nụ̀ng læa h̄ı̂ mạn pĕn thī̀ t̂xng h̄̂ām pī h̄nī̀ ng pheụ̄̀x phwk k̄heā ca h̄ı̂ pĥxng kạb cảnwn deụ̄xn thī̀ xạllxḥ̒ dị̂ thrng h̄̂ām wị̂ (mi chèn nận læ̂w) phwk k̄heā k̆ ca thảh̄ı̂ pĕn thī̀ xnumạti s̄ìng thī̀ xạllxḥ̒ thị rng h̄ı̂ pĕn thī̀ t̂xng h̄̂ām pị doythī̀ khwām chạ̀w h̄æ̀ng brrdā kār ngān k̄hxng phwk k̄heā dị̂ t̄hūk pradạbpradā h̄ı̂ s̄wyngām kæ̀ phwk k̄heā læa xạllxḥ̒ nận ca mị̀ thrng nảthāng kæ̀ klùm chn thī̀ pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā”
Surah At-Taubah, Verse 37
يَـٰٓأَيُّهَا ٱلَّذِينَ ءَامَنُواْ مَا لَكُمۡ إِذَا قِيلَ لَكُمُ ٱنفِرُواْ فِي سَبِيلِ ٱللَّهِ ٱثَّاقَلۡتُمۡ إِلَى ٱلۡأَرۡضِۚ أَرَضِيتُم بِٱلۡحَيَوٰةِ ٱلدُّنۡيَا مِنَ ٱلۡأٓخِرَةِۚ فَمَا مَتَٰعُ ٱلۡحَيَوٰةِ ٱلدُّنۡيَا فِي ٱلۡأٓخِرَةِ إِلَّا قَلِيلٌ
“brrdā p̄hū̂ ṣ̄rạthṭhā thậngh̄lāy mī xarị keid k̄hụ̂n kæ̀ phwk cêā kranận h̄rụ̄x? Meụ̄̀x dị̂ t̄hūk kl̀āw kæ̀ phwk cêā ẁā cng xxk pị t̀xs̄ū̂ nı thāng k̄hx ngxạllxḥ̒ t̄heid phwk cêā k̆ næb h̄nạk xyū̀ kạb phụ̄̂n din phwk cêā phụng phxcı t̀x chīwit khwām pĕn xyū̀ h̄æ̀ng lok nī̂ thæn prlok kranận h̄rụ̄x? S̄ìng xảnwy khwām s̄uk̄h h̄æ̀ng chīwit khwām pĕn xyū̀ nı lok nī̂ nận nı prlok læ̂w mị̀mī xarị nxkcāk s̄ìng lĕkn̂xy thèānận
Surah At-Taubah, Verse 38
إِلَّا تَنفِرُواْ يُعَذِّبۡكُمۡ عَذَابًا أَلِيمٗا وَيَسۡتَبۡدِلۡ قَوۡمًا غَيۡرَكُمۡ وَلَا تَضُرُّوهُ شَيۡـٔٗاۗ وَٱللَّهُ عَلَىٰ كُلِّ شَيۡءٖ قَدِيرٌ
“t̄ĥā h̄āk phwk cêā mị̀ xxk pị phraxngkh̒ k̆ ca thrng lngthos̄ʹ phwk cêā xỳāng cĕbpwd læa ca thrng h̄ı̂ phwk h̄nụ̀ng xụ̄̀n cāk phwk cêā mā thæn læa phwk cêā mị̀ s̄āmārt̄h ca yạng khwām deụ̄xdr̂xn h̄ı̂ kæ̀ phraxngkh̒ dị̂ tæ̀ xỳāng dı læa xạllxḥ̒ nận thrng dechānup̣hāph h̄enụ̄x thuks̄ìngthukxỳāng”
Surah At-Taubah, Verse 39
إِلَّا تَنصُرُوهُ فَقَدۡ نَصَرَهُ ٱللَّهُ إِذۡ أَخۡرَجَهُ ٱلَّذِينَ كَفَرُواْ ثَانِيَ ٱثۡنَيۡنِ إِذۡ هُمَا فِي ٱلۡغَارِ إِذۡ يَقُولُ لِصَٰحِبِهِۦ لَا تَحۡزَنۡ إِنَّ ٱللَّهَ مَعَنَاۖ فَأَنزَلَ ٱللَّهُ سَكِينَتَهُۥ عَلَيۡهِ وَأَيَّدَهُۥ بِجُنُودٖ لَّمۡ تَرَوۡهَا وَجَعَلَ كَلِمَةَ ٱلَّذِينَ كَفَرُواْ ٱلسُّفۡلَىٰۗ وَكَلِمَةُ ٱللَّهِ هِيَ ٱلۡعُلۡيَاۗ وَٱللَّهُ عَزِيزٌ حَكِيمٌ
“T̄ĥā h̄āk phwk ĉā mị̀ ch̀wy k̄heā k̆ thæ̂ cring nận xạllxḥ̒ dị̂ thrng ch̀wy k̄heā mā læ̂w k̄hṇa thī̀ brrdā p̄hū̂ pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā dị̂ k̄hạb lị̀ k̄heā xxk pị doythī̀ k̄heā pĕn khn thī̀ s̄xng nı s̄xng khn k̄hṇa thī̀ thậng s̄xng xyū̀ nı t̄ĥả nận khụ̄x k̄hṇa thī̀ k̄heā dị̂ kl̀āw kæ̀ s̄h̄āy k̄hxng k̄heā ẁā th̀ān xỳā s̄eīycı thæ̂ cring xạllxḥ̒ thrng xyū̀ kạb reā læ̂ wxạllxḥ̒ k̆ thrng prathān lng mā kæ̀ k̄heā sụ̀ng khwām s̄ngb cı cāk phraxngkh̒ læa dị̂ thrng s̄nạbs̄nun k̄heā d̂wy brrdā phịr̀phl sụ̀ng phwk cêā mị̀ h̄ĕn phwk k̄heā læa dị̂ thrng h̄ı̂ t̄ĥxykhả k̄hxng p̄hū̂ thī̀ pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā xyū̀ nı radạb t̀ả s̄ud læa phcnārt̄h k̄hx ngxạllxḥ̒ nận khụ̄x phcnārt̄h thī̀ s̄ūngs̄ud læa xạllxḥ̒ khụ̄x p̄hū̂thrng dechānup̣hāph p̄hū̂thrng prīchā ỵāṇ”
Surah At-Taubah, Verse 40
ٱنفِرُواْ خِفَافٗا وَثِقَالٗا وَجَٰهِدُواْ بِأَمۡوَٰلِكُمۡ وَأَنفُسِكُمۡ فِي سَبِيلِ ٱللَّهِۚ ذَٰلِكُمۡ خَيۡرٞ لَّكُمۡ إِن كُنتُمۡ تَعۡلَمُونَ
“phwk cêā cng xxk pị kạn t̄heid thậng p̄hū̂ thī̀ mī s̄p̣hāph ẁxngwị læa p̄hū̂ thī̀ mī s̄p̣hāph cheụ̄̀xngcĥā læa cng s̄eīys̄la thậng d̂wy thrạphy̒ k̄hxng phwk cêā læ cheī wit k̄hxng phwk cêā nı thāng k̄hx ngxạllxḥ̒ nạ̀nh̄æla khụ̄x s̄ìng thī̀ dī yìng s̄ảh̄rạb phwk cêā h̄āk phwk cêā rū̂”
Surah At-Taubah, Verse 41
لَوۡ كَانَ عَرَضٗا قَرِيبٗا وَسَفَرٗا قَاصِدٗا لَّٱتَّبَعُوكَ وَلَٰكِنۢ بَعُدَتۡ عَلَيۡهِمُ ٱلشُّقَّةُۚ وَسَيَحۡلِفُونَ بِٱللَّهِ لَوِ ٱسۡتَطَعۡنَا لَخَرَجۡنَا مَعَكُمۡ يُهۡلِكُونَ أَنفُسَهُمۡ وَٱللَّهُ يَعۡلَمُ إِنَّهُمۡ لَكَٰذِبُونَ
“h̄āk mạn pĕn p̄hl dị̂ xạn kıl̂ læa pĕnkār pĕn thāng thī̀ s̄adwk læa kıl̂ læ̂w sịr̂ næ̀nxn phwk k̄heā k̆ pt̩ibạti tām cêā læ̂w tæ̀thẁā raya thāng xạn lảbāk nận kịl kæ̀ phwk k̄heā læa phwk k̄heā ca s̄ā bān t̀x xạllxḥ̒ ẁā t̄ĥā h̄āk phwk reā s̄āmārt̄h læ̂w næ̀nxn phwk reā k̆ xxk pị kạb phwk th̀ān læ̂w phwk k̄heā kảlạng thảlāy chīwit k̄hxng phwk k̄heā xeng læa xạllxḥ̒ nận thrng rū̂ ẁā thæ̂cring phwk k̄heā nận pĕn p̄hū̂ kl̀āw thĕc”
Surah At-Taubah, Verse 42
عَفَا ٱللَّهُ عَنكَ لِمَ أَذِنتَ لَهُمۡ حَتَّىٰ يَتَبَيَّنَ لَكَ ٱلَّذِينَ صَدَقُواْ وَتَعۡلَمَ ٱلۡكَٰذِبِينَ
“xạllxḥ̒ nận dị̂ thrng xp̣hạythos̄ʹ h̄ı̂ kæ̀ cêā læ̂w pherāa h̄etu dı lèā cêā cụng xnumạti h̄ı̂ kæ̀ phwk k̄heā cnkẁā ca dị̂ pracạks̄ʹ̒ kæ̀ cêā k̀xn sụ̀ng brrdā p̄hū̂ thī̀ phūd cring læa cnkẁā cêā ca dị̂ rū̂ brrdā p̄hū̂ thī̀ kl̀āw thĕc”
Surah At-Taubah, Verse 43
لَا يَسۡتَـٔۡذِنُكَ ٱلَّذِينَ يُؤۡمِنُونَ بِٱللَّهِ وَٱلۡيَوۡمِ ٱلۡأٓخِرِ أَن يُجَٰهِدُواْ بِأَمۡوَٰلِهِمۡ وَأَنفُسِهِمۡۗ وَٱللَّهُ عَلِيمُۢ بِٱلۡمُتَّقِينَ
“brrdā p̄hū̂ thī ṣ̄rạthṭhā t̀x xạllxḥ̒ læa wạn prlok nận ca mị̀ k̄hx xnumạti t̀x cêā nı kār thī̀ phwk k̄heā ca s̄eīys̄la thậng d̂wy thrạphy̒ k̄hxng phwk k̄heā læa chīwit k̄hxng phwk k̄heā læa xạllxḥ̒ nận pĕn p̄hū̂thrng rxbrū̂ t̀x brrdā p̄hū̂ thī̀ yảkerng”
Surah At-Taubah, Verse 44
إِنَّمَا يَسۡتَـٔۡذِنُكَ ٱلَّذِينَ لَا يُؤۡمِنُونَ بِٱللَّهِ وَٱلۡيَوۡمِ ٱلۡأٓخِرِ وَٱرۡتَابَتۡ قُلُوبُهُمۡ فَهُمۡ فِي رَيۡبِهِمۡ يَتَرَدَّدُونَ
“Thæ̂cring thī̀ ca k̄hx xnumạti t̀x cêā nận khụ̄x brrdā p̄hū̂ thī̀ mị̀ ṣ̄rạthṭhā t̀x xạllxḥ̒ læa wạn prlok læa h̄ạwcı k̄hxng phwk k̄heā s̄ngs̄ạy thèānận læ̂w nı kār s̄ngs̄ạy k̄hxng phwk k̄heā nận xeng phwk k̄heā cụng lạngle cı”
Surah At-Taubah, Verse 45
۞وَلَوۡ أَرَادُواْ ٱلۡخُرُوجَ لَأَعَدُّواْ لَهُۥ عُدَّةٗ وَلَٰكِن كَرِهَ ٱللَّهُ ٱنۢبِعَاثَهُمۡ فَثَبَّطَهُمۡ وَقِيلَ ٱقۡعُدُواْ مَعَ ٱلۡقَٰعِدِينَ
“læa h̄āk phwk k̄heā t̂xngkār xxk pị næ̀nxn phwk k̄heā t̂xngte rī ym s̄ạmp̣hāra s̄ảh̄rạb kār xxk pị nận læ̂w tæ̀thẁā xạllxḥ̒ thrng kelīyd kār xxk pị k̄hxng phwk k̄heā phraxngkh̒ cụng dị̂ thrng kīdk̄hwāng phwk k̄heā wị̂ læa dị̂ t̄hūk kl̀āw ẁā th̀ān thậngh̄lāy cng nạ̀ng xyū̀ kạb p̄hū̂ thī̀nạ̀ng thậngh̄lāy t̄heid”
Surah At-Taubah, Verse 46
لَوۡ خَرَجُواْ فِيكُم مَّا زَادُوكُمۡ إِلَّا خَبَالٗا وَلَأَوۡضَعُواْ خِلَٰلَكُمۡ يَبۡغُونَكُمُ ٱلۡفِتۡنَةَ وَفِيكُمۡ سَمَّـٰعُونَ لَهُمۡۗ وَٱللَّهُ عَلِيمُۢ بِٱلظَّـٰلِمِينَ
“h̄ākẁā phwk k̄heā xxk pị nı h̄mū̀ phwk cêā læ̂w k̆ mị̀mī xarị pheìm kæ̀ phwk cêā nxkcāk khwām s̄eīyh̄āy thèānận læa næ̀nxn phwk k̄heā k̆ ỳxm c̄hwy xokās̄ yuh̄æỳ rah̄ẁāng phwk cêā doy prārt̄hnā h̄ı̂ keid khwām wùnwāy kæ̀ phwk cêā læa nı h̄mū̀ phwk cêā nận k̆ mī phwk thī̀ rạb fạng phwk k̄heā xyū̀ læa xạllxḥ̒ nận pĕn p̄hū̂thrng rxbrū̂ nı p̄hū̂ xṭhrrm thậngh̄lāy”
Surah At-Taubah, Verse 47
لَقَدِ ٱبۡتَغَوُاْ ٱلۡفِتۡنَةَ مِن قَبۡلُ وَقَلَّبُواْ لَكَ ٱلۡأُمُورَ حَتَّىٰ جَآءَ ٱلۡحَقُّ وَظَهَرَ أَمۡرُ ٱللَّهِ وَهُمۡ كَٰرِهُونَ
“thæ̂cring nận phwk k̄heā dị̂ s̄æwngh̄ā khwām wùnwāy mā k̀xn læ̂w læa wāngp̄hæn t̀āng «nānā pheụ̄̀x t̀xt̂ān cêā cnkrathạ̀ng khwām cring dị̂ mā læa phra bạỵchā k̄hx ngxạllxḥ̒ dị̂ pracạks̄ʹ̒ k̄hụ̂n thậng «thī̀ phwk k̄heā mị̀ phxcı”
Surah At-Taubah, Verse 48
وَمِنۡهُم مَّن يَقُولُ ٱئۡذَن لِّي وَلَا تَفۡتِنِّيٓۚ أَلَا فِي ٱلۡفِتۡنَةِ سَقَطُواْۗ وَإِنَّ جَهَنَّمَ لَمُحِيطَةُۢ بِٱلۡكَٰفِرِينَ
“læa nı h̄mū̀ phwk k̄heā nận mī p̄hū̂ thī̀ kl̀āw ẁā cng xnumạti kæ̀ c̄hạn t̄heid læa xỳā h̄ı̂ c̄hạn tk xyū̀ nı kār thảkhwām chạ̀w ley phụng rū̂ t̄heid ẁā phwk k̄heā dị̂ tk xyū̀ nı kār thảkhwām chạ̀w nận læ̂w læa thæ̂ cring nrk ỵaḥạnnạm nận l̂xm brrdā p̄hū̂ pt̩is̄eṭh kār ṣ̄rạthṭhā xyū̀ læ̂w”
Surah At-Taubah, Verse 49
إِن تُصِبۡكَ حَسَنَةٞ تَسُؤۡهُمۡۖ وَإِن تُصِبۡكَ مُصِيبَةٞ يَقُولُواْ قَدۡ أَخَذۡنَآ أَمۡرَنَا مِن قَبۡلُ وَيَتَوَلَّواْ وَّهُمۡ فَرِحُونَ
“h̄āk mī khwām dī dı «pras̄b kæ̀ cêā k̆ thảh̄ı̂ phwk k̄heā mị̀ s̄bāycı læa h̄āk mī xạntrāy dı «pras̄b kæ̀ cêā phwk k̄heā k̆ kl̀āw ẁā thæ̂cring phwk reā dị̂ xeā kickār k̄hxng reā wị̂ k̀xn læ̂w læa phwk k̄heā k̆ p̄hinh̄lạngh̄ı̂ doythī̀ phwk k̄heā pĕn p̄hū̂ piti yindī
Surah At-Taubah, Verse 50
قُل لَّن يُصِيبَنَآ إِلَّا مَا كَتَبَ ٱللَّهُ لَنَا هُوَ مَوۡلَىٰنَاۚ وَعَلَى ٱللَّهِ فَلۡيَتَوَكَّلِ ٱلۡمُؤۡمِنُونَ
“cng kl̀āw t̄heid (muḥạmmạd) ẁā ca mị̀ pras̄b kæ̀ reā pĕnxạnk̄hād nxkcāk s̄ìng thī̀ xạllxḥˌ dị̂ kảh̄nd wị̂ kæ̀ reā thèānận sụ̀ng phraxngkh̒ pĕn p̄hū̂ khûmkhrxng reā læa dæ̀ xạllxḥˌ nận muxˌ mi nthậngh̄lāy cng mxbh̄māy t̄heid”
Surah At-Taubah, Verse 51
قُلۡ هَلۡ تَرَبَّصُونَ بِنَآ إِلَّآ إِحۡدَى ٱلۡحُسۡنَيَيۡنِۖ وَنَحۡنُ نَتَرَبَّصُ بِكُمۡ أَن يُصِيبَكُمُ ٱللَّهُ بِعَذَابٖ مِّنۡ عِندِهِۦٓ أَوۡ بِأَيۡدِينَاۖ فَتَرَبَّصُوٓاْ إِنَّا مَعَكُم مُّتَرَبِّصُونَ
“Cng kl̀āw t̄heid (muḥạmmạd) ẁā phwk th̀ān ca mị̀ khxy dū phwk reā nxkcāk h̄nụ̀ng nı s̄xng s̄ìng thī dī yeī̀ym thèānận læa reā k̆ ca khxy dū phwk th̀ān nı kār thī̀ xạllxḥ̒ ca thrng h̄ı̂ pras̄b kæ̀ phwk th̀ān d̂wy kār lngthos̄ʹ thī̀mā cāk thī̀ phraxngkh̒ h̄rụ̄x d̂wy mụ̄x k̄hxng phwk reā dạngnận phwk cêā cng khxy dū pị t̄heid thæ̂cring phwk reā k̆ ca pĕn p̄hū̂ khxy dū phr̂xm kạb phwk th̀ān d̂wy”
Surah At-Taubah, Verse 52
قُلۡ أَنفِقُواْ طَوۡعًا أَوۡ كَرۡهٗا لَّن يُتَقَبَّلَ مِنكُمۡ إِنَّكُمۡ كُنتُمۡ قَوۡمٗا فَٰسِقِينَ
“cng kl̀āw t̄heid (muḥạmmạd) ẁā phwk th̀ān cng bricākh kạn t̄heid thậng d̂wy s̄mạkhr cı h̄rụ̄x d̂wy f̄ụ̄n cı k̆tām mạn ca mị̀ t̄hūk rạb cāk phwk th̀ān pĕnxạnk̄hād thæ̂cring phwk th̀ān nận pĕn phwk thī̀ lameid”
Surah At-Taubah, Verse 53
وَمَا مَنَعَهُمۡ أَن تُقۡبَلَ مِنۡهُمۡ نَفَقَٰتُهُمۡ إِلَّآ أَنَّهُمۡ كَفَرُواْ بِٱللَّهِ وَبِرَسُولِهِۦ وَلَا يَأۡتُونَ ٱلصَّلَوٰةَ إِلَّا وَهُمۡ كُسَالَىٰ وَلَا يُنفِقُونَ إِلَّا وَهُمۡ كَٰرِهُونَ
“mị̀ mī̀ s̄ìng dı k̄hạdk̄hwāng phwk k̄heā nı kār thī̀ brrdā s̄ìng bricākh k̄hxng phwk k̄heā mị̀ t̄hūk rạb cāk phwk k̄heā nxkcāk phwk k̄heā pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā t̀x xạllxḥ̒ læa t̀x r̀x sūl k̄hxng phraxngkh̒ thèānận læa phwk k̄heā ca mị̀ mā lah̄mād nxkcāk phwk k̄heā ca mī s̄p̣hāph keīyckhr̂ān læ phwk k̄heā ca mị̀ bricākh nxkcāk phwk k̄heā ca mī s̄p̣hāph f̄ụ̄n cı”
Surah At-Taubah, Verse 54
فَلَا تُعۡجِبۡكَ أَمۡوَٰلُهُمۡ وَلَآ أَوۡلَٰدُهُمۡۚ إِنَّمَا يُرِيدُ ٱللَّهُ لِيُعَذِّبَهُم بِهَا فِي ٱلۡحَيَوٰةِ ٱلدُّنۡيَا وَتَزۡهَقَ أَنفُسُهُمۡ وَهُمۡ كَٰفِرُونَ
“dạngnận cng xỳā h̄ı̂ thrạphy̒s̄mbạti phwk k̄heā læa xỳā h̄ı̂ lūk «k̄hxng phwk k̄heā pĕn thī̀ phụngcı kæ̀ cêā thæ̂ cring xạllxḥ̒ thrng t̂xngkār thī̀ ca lngthos̄ʹ phwk k̄heā d̂wy s̄ìng h̄el̀ā nận nı chīwit h̄æ̀ng lok nī̂ læa thī̀ ca h̄ı̂ chīwit k̄hxng phwk k̄heā xxk cāk r̀āng pị k̄hṇa thī̀ phwk k̄heā pĕn p̄hû pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā thèānận
Surah At-Taubah, Verse 55
وَيَحۡلِفُونَ بِٱللَّهِ إِنَّهُمۡ لَمِنكُمۡ وَمَا هُم مِّنكُمۡ وَلَٰكِنَّهُمۡ قَوۡمٞ يَفۡرَقُونَ
“læa phwk k̄heā ca s̄ā bān t̀x xạllxḥ̒ ẁā thæ̂cring phwk k̄heā nận pĕn phwk k̄hxng phwk cêā læa phwk k̄heā h̄ā chı̀ pĕn phwk k̄hxng phwk cêā mị̀ tæ̀thẁā phwk k̄heā nận khụ̄x phwk thī̀ h̄wād klạw t̀āngh̄āk”
Surah At-Taubah, Verse 56
لَوۡ يَجِدُونَ مَلۡجَـًٔا أَوۡ مَغَٰرَٰتٍ أَوۡ مُدَّخَلٗا لَّوَلَّوۡاْ إِلَيۡهِ وَهُمۡ يَجۡمَحُونَ
“h̄āk phwk k̄heā phb thī̀phạk phing h̄rụ̄x brrdā t̄ĥả h̄rụ̄x xu mong næ̀nxn phwk k̄heā ca h̄ạn pị h̄ā mạn doythī̀ phwk k̄heā ca pị xỳāng rīb d̀wn”
Surah At-Taubah, Verse 57
وَمِنۡهُم مَّن يَلۡمِزُكَ فِي ٱلصَّدَقَٰتِ فَإِنۡ أُعۡطُواْ مِنۡهَا رَضُواْ وَإِن لَّمۡ يُعۡطَوۡاْ مِنۡهَآ إِذَا هُمۡ يَسۡخَطُونَ
“læa nı h̄mū̀ phwk k̄heā nận mī p̄hū̂ thī̀ tảh̄ni cêā nı reụ̄̀xng s̄ìng bricākh t̄ĥā h̄āk phwk k̄heā dị̂ rạb cāk s̄ìng bricākh nận phwk k̄heā k̆ yindī læa h̄āk phwk k̄heā midị̂ rạb cāk s̄ìng bricākh nận thạndı phwk k̄heā k̆ korṭh”
Surah At-Taubah, Verse 58
وَلَوۡ أَنَّهُمۡ رَضُواْ مَآ ءَاتَىٰهُمُ ٱللَّهُ وَرَسُولُهُۥ وَقَالُواْ حَسۡبُنَا ٱللَّهُ سَيُؤۡتِينَا ٱللَّهُ مِن فَضۡلِهِۦ وَرَسُولُهُۥٓ إِنَّآ إِلَى ٱللَّهِ رَٰغِبُونَ
“Læa h̄āk phwk k̄heā yindī t̀x s̄ìng thī̀ xạllxḥ̒ læa r̀x sūl k̄hxng phraxngkh̒ dị̂ h̄ı̂ kæ̀ phwk k̄heā læa kl̀āw ẁā xạllxḥ̒ nận thrng phx pheīyng kæ̀ reā læ̂w doy thī̀ xạllxḥ̒ ca thrng prathān kæ̀ reā cāk khwām kruṇā k̄hxng phraxngkh̒ læa r̀x sūl k̄hxng phraxngkh̒ (k̆ ca h̄ı̂ d̂wy) thæ̂ cring dæ̀ xạllxḥ̒ thèānận phwk reā pĕn p̄hū̂ wingwxn k̄hx”
Surah At-Taubah, Verse 59
۞إِنَّمَا ٱلصَّدَقَٰتُ لِلۡفُقَرَآءِ وَٱلۡمَسَٰكِينِ وَٱلۡعَٰمِلِينَ عَلَيۡهَا وَٱلۡمُؤَلَّفَةِ قُلُوبُهُمۡ وَفِي ٱلرِّقَابِ وَٱلۡغَٰرِمِينَ وَفِي سَبِيلِ ٱللَّهِ وَٱبۡنِ ٱلسَّبِيلِۖ فَرِيضَةٗ مِّنَ ٱللَّهِۗ وَٱللَّهُ عَلِيمٌ حَكِيمٞ
“thæ̂cring thān thậngh̄lāy nận s̄ảh̄rạb brrdā p̄hū̂ thī̀ yākcn læa brrdā p̄hū̂ thī̀ k̄hạds̄n læa brrdā cêāh̄n̂āthī̀ nı kār rwbrwm mạn læa brrdā p̄hū̂ thī̀ h̄ạwcı k̄hxng phwk k̄heā s̄niths̄nm læa nı kār t̄hị̀ thās̄ læa brrdā p̄hū̂ thī̀ h̄nī̂s̄in l̂n tạw læa nı thāng k̄hx ngxạllxḥ̒ læa p̄hū̂ thī̀ xyū̀ nı rah̄ẁāng deinthāng thậngnī̂ pĕn bạỵỵạti xạn cảpĕn sụ̀ng mā cā kxạllxḥ̒ læa xạllxḥ̒ nận pĕn p̄hū̂thrng rxbrū̂ p̄hū̂thrng prīchā ỵāṇ”
Surah At-Taubah, Verse 60
وَمِنۡهُمُ ٱلَّذِينَ يُؤۡذُونَ ٱلنَّبِيَّ وَيَقُولُونَ هُوَ أُذُنٞۚ قُلۡ أُذُنُ خَيۡرٖ لَّكُمۡ يُؤۡمِنُ بِٱللَّهِ وَيُؤۡمِنُ لِلۡمُؤۡمِنِينَ وَرَحۡمَةٞ لِّلَّذِينَ ءَامَنُواْ مِنكُمۡۚ وَٱلَّذِينَ يُؤۡذُونَ رَسُولَ ٱللَّهِ لَهُمۡ عَذَابٌ أَلِيمٞ
“læa nı h̄mū̀ phwk k̄heā nận mī brrdā p̄hū̂ thī̀ k̀x khwām deụ̄xdr̂xn kæ̀ nabī doythī̀ phwk k̄heā kl̀āw ẁā k̄heā khụ̄x h̄ū cng kl̀āw t̄heid (muḥạmmạd) ẁā khụ̄x h̄ū h̄æ̀ng khwām dī s̄ảh̄rạb phwk th̀ān doythī̀ ṣ̄rạthṭhā t̀x xạllxḥ̒ læa cheụ̄̀xt̄hụ̄x t̀x p̄hū̂ ṣ̄rạthṭhā thậngh̄lāy læa pĕnkār xĕndū mettā kæ̀ brrdā p̄hū̂ ṣ̄rạthṭhā nı h̄mū̀ phwk th̀ān læa brrdā p̄hū̂ thī̀ k̀x khwām deụ̄xdr̂xn kæ̀ r̀x sūl k̄hx ngxạllxḥ̒ nận phwk k̄heā ca dị̂ rạb kār lngthos̄ʹ xạn cĕbpwd”
Surah At-Taubah, Verse 61
يَحۡلِفُونَ بِٱللَّهِ لَكُمۡ لِيُرۡضُوكُمۡ وَٱللَّهُ وَرَسُولُهُۥٓ أَحَقُّ أَن يُرۡضُوهُ إِن كَانُواْ مُؤۡمِنِينَ
“phwk k̄heā s̄ābān d̂wy xạllxḥ̒ kæ̀ phwk cêā pheụ̄̀x thī̀ ca h̄ı̂ phwk cêā phxcı læa xạllxḥ̒ læa r̀x sūl k̄hxng phraxngkh̒ nận pĕn p̄hū̂ s̄mkhwr yìng kẁā thī̀ phwk k̄heā ca thảh̄ı̂ k̄heā phụng phxcı h̄āk phwk k̄heā pĕn p̄hū̂ ṣ̄rạthṭhā
Surah At-Taubah, Verse 62
أَلَمۡ يَعۡلَمُوٓاْ أَنَّهُۥ مَن يُحَادِدِ ٱللَّهَ وَرَسُولَهُۥ فَأَنَّ لَهُۥ نَارَ جَهَنَّمَ خَٰلِدٗا فِيهَاۚ ذَٰلِكَ ٱلۡخِزۡيُ ٱلۡعَظِيمُ
“phwk k̄heā midị̂ rū̂ dxk h̄rụ̄x ẁā thæ̂cring p̄hū̂ dı thī̀ f̄̀ā f̄ụ̄n xạllxḥ̒ læa r̀x sūl k̄hxng phraxngkh̒ næ̀nxn s̄ảh̄rạb k̄heā nận khụ̄x fị nrk ỵaḥạnnạm doythī̀ k̄heā ca xyū̀ nı nận tlxd kāl nạ̀nh̄æla khụ̄x khwām xạpyṣ̄ xạn h̄ıỵ̀ h̄lwng”
Surah At-Taubah, Verse 63
يَحۡذَرُ ٱلۡمُنَٰفِقُونَ أَن تُنَزَّلَ عَلَيۡهِمۡ سُورَةٞ تُنَبِّئُهُم بِمَا فِي قُلُوبِهِمۡۚ قُلِ ٱسۡتَهۡزِءُوٓاْ إِنَّ ٱللَّهَ مُخۡرِجٞ مَّا تَحۡذَرُونَ
“brrdā mu nā fik nận h̄wạ̀n kerng ẁā ca mī sū reāa ḥ̒ h̄nụ̀ng t̄hūk prathān lng mā kæ̀ phwk k̄heā sụ̀ng cæ̂ng h̄ı̂ phwk k̄heā thrāb s̄ìng thī̀ xyū̀ nı cı k̄hxng phwk k̄heā cng kl̀āw t̄heid (muḥạmmạd) ẁā phwk th̀ān cng yêy h̄yạn kạn t̄heid thæ̂ cring xạllxḥ̒ nận ca thrng h̄ı̂ xxk mā sụ̀ng s̄ìng thī̀ phwk th̀ān h̄wạ̀n kerng
Surah At-Taubah, Verse 64
وَلَئِن سَأَلۡتَهُمۡ لَيَقُولُنَّ إِنَّمَا كُنَّا نَخُوضُ وَنَلۡعَبُۚ قُلۡ أَبِٱللَّهِ وَءَايَٰتِهِۦ وَرَسُولِهِۦ كُنتُمۡ تَسۡتَهۡزِءُونَ
“Læa t̄ĥā h̄āk cêā dị̂ t̄hām phwk k̄heā næ̀nxn phwk k̄heā ca kl̀āw ẁā thæ̂cring phwk reā pĕn pheīyng tæ̀ phūd s̄nuk, phūd lèn,thèānận cng kl̀āw t̄heid (muḥạmmạd) ẁā t̀x xạllxḥ̒ læa brrdā xongkār k̄hxng phraxngkh̒ læa r̀x sūl k̄hxng phraxngkh̒ kranận h̄rụ̄x thī̀ phwk th̀ān yêy h̄yạn kạn?”
Surah At-Taubah, Verse 65
لَا تَعۡتَذِرُواْ قَدۡ كَفَرۡتُم بَعۡدَ إِيمَٰنِكُمۡۚ إِن نَّعۡفُ عَن طَآئِفَةٖ مِّنكُمۡ نُعَذِّبۡ طَآئِفَةَۢ بِأَنَّهُمۡ كَانُواْ مُجۡرِمِينَ
“Phwk th̀ān xỳā kæ̂tạw ley thæ̂cring phwk th̀ān dị̂ pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā læ̂w h̄lạngcāk kār mī ṣ̄rạthṭhā k̄hxng phwk th̀ān h̄āk reā ca xp̣hạythos̄ʹ h̄ı̂ kæ̀ klùm h̄nụ̀ng nı h̄mū̀ phwk cêā reā k̆ ca lngthos̄ʹ xīk klùm h̄nụ̀ng pherāaẁā phwk k̄heā pĕn p̄hū̂ krathảkhwāmp̄hid”
Surah At-Taubah, Verse 66
ٱلۡمُنَٰفِقُونَ وَٱلۡمُنَٰفِقَٰتُ بَعۡضُهُم مِّنۢ بَعۡضٖۚ يَأۡمُرُونَ بِٱلۡمُنكَرِ وَيَنۡهَوۡنَ عَنِ ٱلۡمَعۡرُوفِ وَيَقۡبِضُونَ أَيۡدِيَهُمۡۚ نَسُواْ ٱللَّهَ فَنَسِيَهُمۡۚ إِنَّ ٱلۡمُنَٰفِقِينَ هُمُ ٱلۡفَٰسِقُونَ
“brrdā mu nā fik chāy læa brrdā mu nā fik h̄ỵing nận bāng s̄̀wn k̄hxng phwk k̄heā t̀āng mā cāk xīk bāng s̄̀wn sụ̀ng phwk k̄heā ca chı̂ h̄ı̂ pt̩ibạti nı s̄ìng thī̀ mị̀ chxb læa h̄̂āmprām nı s̄ìng thī̀ chxb læa kảmụ̄x k̄hxng phwk k̄heā wị̂ doythī̀ phwk k̄heā lụ̄m xạllxḥ̒ læ̂w phraxngkh̒ k̆ thrng lụ̄m phwk k̄heā b̂āng thæ̂cring brrdā mu nā fik nận phwk k̄heā khụ̄x p̄hū̂ lameid”
Surah At-Taubah, Verse 67
وَعَدَ ٱللَّهُ ٱلۡمُنَٰفِقِينَ وَٱلۡمُنَٰفِقَٰتِ وَٱلۡكُفَّارَ نَارَ جَهَنَّمَ خَٰلِدِينَ فِيهَاۚ هِيَ حَسۡبُهُمۡۚ وَلَعَنَهُمُ ٱللَّهُۖ وَلَهُمۡ عَذَابٞ مُّقِيمٞ
“xạllxḥ̒ dị̂ thrng k̄hū̀ wị̂ kæ̀ brrdā mu nā fik chāy læa brrdā mu nā fik h̄ỵing læa p̄hū̂ pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā thậngh̄lāy sụ̀ng fị nrk ỵaḥạnnạm doythī̀ phwk k̄heā ca xyū̀ nı nận tlxd kāl mạn pĕn s̄ìng thī̀ phx pheīyng kæ̀ phwk k̄heā læ̂w læa xạllxḥ̒ k̆dị̂ thrng h̄ı̂ phwk k̄heā h̄̀āng kịl cāk khwām xĕndū mettā k̄hxng phraxngkh̒ læa s̄ảh̄rạb phwk k̄heā nận khụ̄x kār lngthos̄ʹ xạn cīrạng yạ̀ngyụ̄n”
Surah At-Taubah, Verse 68
كَٱلَّذِينَ مِن قَبۡلِكُمۡ كَانُوٓاْ أَشَدَّ مِنكُمۡ قُوَّةٗ وَأَكۡثَرَ أَمۡوَٰلٗا وَأَوۡلَٰدٗا فَٱسۡتَمۡتَعُواْ بِخَلَٰقِهِمۡ فَٱسۡتَمۡتَعۡتُم بِخَلَٰقِكُمۡ كَمَا ٱسۡتَمۡتَعَ ٱلَّذِينَ مِن قَبۡلِكُم بِخَلَٰقِهِمۡ وَخُضۡتُمۡ كَٱلَّذِي خَاضُوٓاْۚ أُوْلَـٰٓئِكَ حَبِطَتۡ أَعۡمَٰلُهُمۡ فِي ٱلدُّنۡيَا وَٱلۡأٓخِرَةِۖ وَأُوْلَـٰٓئِكَ هُمُ ٱلۡخَٰسِرُونَ
“chèn deīyw kạb brrdā p̄hū̂ thī̀ k̀xn h̄n̂ā phwk cêā sụ̀ng phwk k̄heā pĕn phwk thī̀ mī kảlạng k̄hæ̆ngræng kẁā phwk cêā læa mī thrạphy̒s̄mbạti læa lūk «mākkẁā phwk cêā læ̂w phwk k̄heā k̆dị̂ h̄ākhwām s̄ảrāỵ nı s̄ìng thī̀ pĕn s̄̀wn dị̂ k̄hxng phwk k̄heā phwk cêā k̆dị̂ h̄ākhwām s̄ảrāỵ nı s̄ìng thī̀ pĕn s̄̀wn dị̂ k̄hxng phwk cêā chèn deīyw kạb brrdā p̄hū̂ thī k̀xn h̄n̂ā phwk cêā dị̂ h̄ākhwām s̄ảrāỵ nı s̄ìng thī̀ pĕn s̄̀wn dị̂ k̄hxng phwk k̄heā mā læ̂w læa phwk cêā phūd kạn nı s̄ìng rị̂ s̄āra chèn deīyw kạb phwk k̄heā phūd khuy kạn chn h̄el̀ā nī̂ h̄æla brrdā kār ngān k̄hxng phwk k̄heā rị̂ p̄hl thậng nı lok nī̂ læa prlok læa chn h̄el̀ā nī̂ h̄æla phwk k̄heā khụ̄x p̄hū̂ k̄hādthun”
Surah At-Taubah, Verse 69
أَلَمۡ يَأۡتِهِمۡ نَبَأُ ٱلَّذِينَ مِن قَبۡلِهِمۡ قَوۡمِ نُوحٖ وَعَادٖ وَثَمُودَ وَقَوۡمِ إِبۡرَٰهِيمَ وَأَصۡحَٰبِ مَدۡيَنَ وَٱلۡمُؤۡتَفِكَٰتِۚ أَتَتۡهُمۡ رُسُلُهُم بِٱلۡبَيِّنَٰتِۖ فَمَا كَانَ ٱللَّهُ لِيَظۡلِمَهُمۡ وَلَٰكِن كَانُوٓاْ أَنفُسَهُمۡ يَظۡلِمُونَ
“Midị̂ māyạng phwk k̄heā dxk h̄rụ̄x sụ̀ng k̄h̀āwkhrāw k̄hxng brrdā p̄hū̂ k̀xn h̄n̂ā phwk k̄heā khụ̄x klùm chnā k̄hxng nūḥ̒ læa k̄hx ngx́ād læa k̄hxng sa mūd læa klùm chn k̄hx ngxi brxḥīm læa chāw mạd yạn læa chā wxạl-mu ta fik āt doythī̀ brrdā r̀x sūl k̄hxng phwk k̄heā dị̂ nả h̄lạkṭ̄hān t̀āng «xạn chạd cæ̂ng māyạng phwk k̄heā chı̀ ẁā xạllxḥ̒ nận ca xṭhrrm kæ̀ phwk k̄heā k̆ h̄āmị̀ tæ̀thẁā phwk k̄heā xṭhrrm kæ̀tạw k̄hxng phwk k̄heā xeng t̀āngh̄āk”
Surah At-Taubah, Verse 70
وَٱلۡمُؤۡمِنُونَ وَٱلۡمُؤۡمِنَٰتُ بَعۡضُهُمۡ أَوۡلِيَآءُ بَعۡضٖۚ يَأۡمُرُونَ بِٱلۡمَعۡرُوفِ وَيَنۡهَوۡنَ عَنِ ٱلۡمُنكَرِ وَيُقِيمُونَ ٱلصَّلَوٰةَ وَيُؤۡتُونَ ٱلزَّكَوٰةَ وَيُطِيعُونَ ٱللَّهَ وَرَسُولَهُۥٓۚ أُوْلَـٰٓئِكَ سَيَرۡحَمُهُمُ ٱللَّهُۗ إِنَّ ٱللَّهَ عَزِيزٌ حَكِيمٞ
“læa brrdā mu min chāy læa brrdā mu mi n h̄ỵing nận bāng s̄̀wn k̄hxng phwk k̄heā t̀āng pĕn p̄hū̂ ch̀wyh̄elụ̄x xīk bāng s̄̀wn sụ̀ng phwk k̄heā ca chı̂ h̄ı̂ pt̩ibạti nı s̄ìng thī̀ chxb læa h̄̂āmprām nı s̄ìng thī̀ mị̀ chxb læa phwk k̄heā ca dảrng wị̂ sụ̀ng kār lah̄mād læa c̀āy sa kāt læa p̣hạkdī t̀x xạllxḥ̒ læa r̀x sūl k̄hxng phraxngkh̒ chn h̄el̀ā nī̂ h̄æla xạllxḥ̒ ca thrng xĕndū mettā kæ̀ phwk k̄heā thæ̂ cring xạllxḥ̒ nận pĕn p̄hū̂thrng dechānup̣hāph p̄hū̂thrng prīchā ỵāṇ”
Surah At-Taubah, Verse 71
وَعَدَ ٱللَّهُ ٱلۡمُؤۡمِنِينَ وَٱلۡمُؤۡمِنَٰتِ جَنَّـٰتٖ تَجۡرِي مِن تَحۡتِهَا ٱلۡأَنۡهَٰرُ خَٰلِدِينَ فِيهَا وَمَسَٰكِنَ طَيِّبَةٗ فِي جَنَّـٰتِ عَدۡنٖۚ وَرِضۡوَٰنٞ مِّنَ ٱللَّهِ أَكۡبَرُۚ ذَٰلِكَ هُوَ ٱلۡفَوۡزُ ٱلۡعَظِيمُ
“xạllxḥ̒ dị̂ thrng s̄ạỵỵā kæ̀ brrdā mu min chāy læa brrdā mu mi n h̄ỵing sụ̀ng brrdā s̄wn s̄wrrkh̒ sụ̀ng mī mæ̀n̂ả h̄lāy s̄āy h̄ịl xyū̀ p̣hāy tı̂ s̄wn s̄wrrkh̒ h̄el̀ā nận doythī̀ phwk k̄heā ca xyū̀ nı nận tlxd kāl læa brrdā s̄t̄hān thī̀ phảnạk xạn dī sụ̀ng xyū̀ nı brrdā s̄wn s̄wrrkh̒ h̄æ̀ng khwām wạtʹhnā s̄t̄hāphr læa khwām piti yindī cā kxạllxḥ̒ nận h̄ıỵ̀ kẁā nạ̀n khụ̄x chạychna xạn h̄ıỵ̀ h̄lwng”
Surah At-Taubah, Verse 72
يَـٰٓأَيُّهَا ٱلنَّبِيُّ جَٰهِدِ ٱلۡكُفَّارَ وَٱلۡمُنَٰفِقِينَ وَٱغۡلُظۡ عَلَيۡهِمۡۚ وَمَأۡوَىٰهُمۡ جَهَنَّمُۖ وَبِئۡسَ ٱلۡمَصِيرُ
“xô nabī! Cng t̀xs̄ū̂ brrdā p̄hū̂ pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā læa brrdā p̄hū̂ klạbklxk nı kār ṣ̄rạthṭhā (mu nā fikī n) læa cng c̄heīybk̄hād kæ̀ phwk k̄heā læa thī̀ xyū̀ k̄hxng phwk k̄heā nận khụ̄x nrk ỵaḥạnnạm læa thī̀ klạb pị nận chạ̀wcĥā cring «
Surah At-Taubah, Verse 73
يَحۡلِفُونَ بِٱللَّهِ مَا قَالُواْ وَلَقَدۡ قَالُواْ كَلِمَةَ ٱلۡكُفۡرِ وَكَفَرُواْ بَعۡدَ إِسۡلَٰمِهِمۡ وَهَمُّواْ بِمَا لَمۡ يَنَالُواْۚ وَمَا نَقَمُوٓاْ إِلَّآ أَنۡ أَغۡنَىٰهُمُ ٱللَّهُ وَرَسُولُهُۥ مِن فَضۡلِهِۦۚ فَإِن يَتُوبُواْ يَكُ خَيۡرٗا لَّهُمۡۖ وَإِن يَتَوَلَّوۡاْ يُعَذِّبۡهُمُ ٱللَّهُ عَذَابًا أَلِيمٗا فِي ٱلدُّنۡيَا وَٱلۡأٓخِرَةِۚ وَمَا لَهُمۡ فِي ٱلۡأَرۡضِ مِن وَلِيّٖ وَلَا نَصِيرٖ
“Phwk k̄heā s̄ā bān t̀x xạllxḥ̒ ẁā phwk k̄heā midị̂ phūd læa thæ̂cring nận phwk k̄heā dị̂ phūd sụ̀ng t̄ĥxykhả h̄æ̀ng kār pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā læa phwk k̄heā dị̂ pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā læ̂w h̄lạngcāk kār pĕn mus̄lim k̄hxng phwk k̄heā læa phwk k̄heā mùng krathả nı s̄ìng thī̀ phwk k̄heā midị̂ rạb p̄hl læa phwk k̄heā midị̂ pt̩is̄eṭh læa cngkelīydcngchạng nxkcāk ẁā xạllxḥ̒ læa r̀x sūl k̄hxng phraxngkh̒ dị̂ thrng h̄ı̂ phwk k̄heā mạ̀ngkhạ̀ng k̄hụ̂n cāk khwām kruṇā k̄hxng phraxngkh̒ læa h̄āk phwk k̄heā s̄ảnụk p̄hidk lạb neụ̄̂x klạb tạw k̆ pĕn s̄ìng dī kæ̀ phwk k̄heā læa h̄āk phwk k̄heā p̄hinh̄lạngh̄ı̂ xạllxḥ̒ k̆ ca thrng lngthos̄ʹ phwk k̄heā xỳāng cĕbs̄æb thậng nı lok nī̂ læa prlok læa phwk k̄heā mị̀mī p̄hū̂ khûmkhrxng læa p̄hū̂ ch̀wyh̄elụ̄x dı «nı p̄hụ̄n p̄hæ̀ndin”
Surah At-Taubah, Verse 74
۞وَمِنۡهُم مَّنۡ عَٰهَدَ ٱللَّهَ لَئِنۡ ءَاتَىٰنَا مِن فَضۡلِهِۦ لَنَصَّدَّقَنَّ وَلَنَكُونَنَّ مِنَ ٱلصَّـٰلِحِينَ
“læa nı h̄mū̀ phwk k̄heā nận mī p̄hū̂ thī̀ dị̂ s̄ạỵỵā kæ̀ xạllxḥ̒ ẁā t̄ĥā h̄āk phraxngkh̒ dị̂ thrng prathān kæ̀ phwk reā sụ̀ng s̄̀wn h̄nụ̀ng cāk khwām kruṇā k̄hxng phraxngkh̒ læ̂w sịr̂ næ̀nxn h̄elụ̄xkein phwk reā ca bricākh thān læa næ̀nxn phwk reā ca dị̂ pĕn p̄hū̂ xyū̀ nı h̄mū̀ khn dī”
Surah At-Taubah, Verse 75
فَلَمَّآ ءَاتَىٰهُم مِّن فَضۡلِهِۦ بَخِلُواْ بِهِۦ وَتَوَلَّواْ وَّهُم مُّعۡرِضُونَ
“khrận meụ̄̀x phraxngkh̒ dị̂ thrng prathān h̄ı̂ kæ̀ phwk k̄heā sụ̀ng s̄̀wn h̄nụ̀ng cāk khwām kruṇā k̄hxng phraxngkh̒ phwk k̄heā k̆ trah̄nī̀ nı s̄̀wn nận læa dị̂ p̄hinh̄lạngh̄ı̂ doythī̀ phwk k̄heā pĕn p̄hū̂ p̄hinh̄lạngh̄ı̂ xyū̀ læ̂w”
Surah At-Taubah, Verse 76
فَأَعۡقَبَهُمۡ نِفَاقٗا فِي قُلُوبِهِمۡ إِلَىٰ يَوۡمِ يَلۡقَوۡنَهُۥ بِمَآ أَخۡلَفُواْ ٱللَّهَ مَا وَعَدُوهُ وَبِمَا كَانُواْ يَكۡذِبُونَ
“læ̂w phraxngkh̒ k̆ thrng h̄ı̂kār klạbklxk nı h̄ạwcı k̄hxng phwk k̄heā pĕn p̄hllạphṭh̒ kæ̀ phwk k̄heā cnkrathạ̀ng t̄hụng wạn thī̀ phwk k̄heā ca phbphra xngkh̒ neụ̄̀xngcāk kār thī̀ phwk k̄heā bid phrîw t̀x xạllxḥ̒ nı s̄ìng thī̀ phwk k̄heā h̄ı̂ s̄ạỵỵā wị̂ kæ̀ phraxngkh̒ læa neụ̄̀xngcāk kār thī̀ phwk k̄heā pt̩is̄eṭh”
Surah At-Taubah, Verse 77
أَلَمۡ يَعۡلَمُوٓاْ أَنَّ ٱللَّهَ يَعۡلَمُ سِرَّهُمۡ وَنَجۡوَىٰهُمۡ وَأَنَّ ٱللَّهَ عَلَّـٰمُ ٱلۡغُيُوبِ
“phwk k̄heā midị̂ rū̂ dxk h̄rụ̄x ẁā thæ̂ cring xạllxḥ̒ nận thrng rū̂khwām rênlạb k̄hxng phwk k̄heā læa kār phūd subsib k̄hxng phwk k̄heā læa thæ̂ cring xạllxḥ̒ pĕn p̄hū̂thrng rxbrū̂ nı sụ̀ng s̄ìng rênlạb thậngh̄lāy”
Surah At-Taubah, Verse 78
ٱلَّذِينَ يَلۡمِزُونَ ٱلۡمُطَّوِّعِينَ مِنَ ٱلۡمُؤۡمِنِينَ فِي ٱلصَّدَقَٰتِ وَٱلَّذِينَ لَا يَجِدُونَ إِلَّا جُهۡدَهُمۡ فَيَسۡخَرُونَ مِنۡهُمۡ سَخِرَ ٱللَّهُ مِنۡهُمۡ وَلَهُمۡ عَذَابٌ أَلِيمٌ
“phwk thī̀ tảh̄ni brrdā p̄hū̂ thī̀ s̄mạkhr cı cāk h̄mū̀ p̄hū̂ ṣ̄rạthṭhā nı kār bricākh thān læa tảh̄ni p̄hū̂ thī̀ mị̀ phb s̄ìng dı (ca bricākh)nxkcāk kh̀āræng ngān xạn lĕkn̂xy k̄hxng phwk k̄heā læ̂w yêy h̄yạn phwk k̄heā nận xạllxḥ̒ dị̂ thrng yêy h̄yạn phwk k̄heā læ̂w læa s̄ảh̄rạb phwk k̄heā nận khụ̄x kār lngthos̄ʹ xạn cĕbs̄æb”
Surah At-Taubah, Verse 79
ٱسۡتَغۡفِرۡ لَهُمۡ أَوۡ لَا تَسۡتَغۡفِرۡ لَهُمۡ إِن تَسۡتَغۡفِرۡ لَهُمۡ سَبۡعِينَ مَرَّةٗ فَلَن يَغۡفِرَ ٱللَّهُ لَهُمۡۚ ذَٰلِكَ بِأَنَّهُمۡ كَفَرُواْ بِٱللَّهِ وَرَسُولِهِۦۗ وَٱللَّهُ لَا يَهۡدِي ٱلۡقَوۡمَ ٱلۡفَٰسِقِينَ
“Cêā cng k̄hxxp̣hạy thos̄ʹ h̄ı̂ kæ̀ phwk k̄heā h̄rụ̄x mị̀ k̆ cng xỳā k̄hxxp̣hạy thos̄ʹ h̄ı̂ kæ̀ phwk k̄heā h̄āk cêā k̄hxxp̣hạy h̄ı̂ kæ̀ phwk k̄heā cĕd s̄ib khrậng xạllxḥ̒ k̆ ca mị̀ thrng xp̣hạy h̄ı̂ kæ̀ phwk k̄heā pĕnxạnk̄hād nạ̀n k̆ pherāaẁā phwk k̄heā dị̂ pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā t̀x xạllxḥ̒ læa r̀x sūl k̄hxng phraxngkh̒ læa xạllxḥ̒ ca mị̀ thrng næanả klùm chn thī̀ lameid”
Surah At-Taubah, Verse 80
فَرِحَ ٱلۡمُخَلَّفُونَ بِمَقۡعَدِهِمۡ خِلَٰفَ رَسُولِ ٱللَّهِ وَكَرِهُوٓاْ أَن يُجَٰهِدُواْ بِأَمۡوَٰلِهِمۡ وَأَنفُسِهِمۡ فِي سَبِيلِ ٱللَّهِ وَقَالُواْ لَا تَنفِرُواْ فِي ٱلۡحَرِّۗ قُلۡ نَارُ جَهَنَّمَ أَشَدُّ حَرّٗاۚ لَّوۡ كَانُواْ يَفۡقَهُونَ
“brr rdā p̄hū̂ thī̀ t̄hūk pl̀xy h̄ı̂ xyū̀ beụ̄̂xngh̄lạng nận dīcı nı kār thī̀ phwk k̄heā nạ̀ng xyū̀ beụ̄̂xngh̄lạng k̄hxng r̀x sū lu llxḥ̒ læa phwk k̄heā kelīyd nı kār thī̀ phwk k̄heā ca t̀xs̄ū̂ d̂wy thrạphy̒ k̄hxng phwk k̄heā læa chīwit k̄hxng phwk k̄heā nı thāng k̄hx ngxạllxḥ̒ læa phwk k̄heā kl̀āw ẁā th̀ān thậngh̄lāy xỳā xxk pị nı khwām r̂xn ley cng kl̀āw t̄heid (muḥạmmạd) ẁā fị nrk ỵa ḥạm nạm nận r̂xn ræng yìng kẁā h̄āk phwk k̄heā k̄hêācı”
Surah At-Taubah, Verse 81
فَلۡيَضۡحَكُواْ قَلِيلٗا وَلۡيَبۡكُواْ كَثِيرٗا جَزَآءَۢ بِمَا كَانُواْ يَكۡسِبُونَ
“phwk k̄heā h̄ạwreāa tæ̀ n̂xy læa cng r̂xngh̄ị̂ māk «t̄heid thậngnī̂ pĕnkār txbthæn tām thī̀ phwk k̄heā k̄hwnk̄hwāy wị̂
Surah At-Taubah, Verse 82
فَإِن رَّجَعَكَ ٱللَّهُ إِلَىٰ طَآئِفَةٖ مِّنۡهُمۡ فَٱسۡتَـٔۡذَنُوكَ لِلۡخُرُوجِ فَقُل لَّن تَخۡرُجُواْ مَعِيَ أَبَدٗا وَلَن تُقَٰتِلُواْ مَعِيَ عَدُوًّاۖ إِنَّكُمۡ رَضِيتُم بِٱلۡقُعُودِ أَوَّلَ مَرَّةٖ فَٱقۡعُدُواْ مَعَ ٱلۡخَٰلِفِينَ
“h̄ā kxạllxḥ̒ thị rng h̄ı̂ cêā klạb pị yạng klùm h̄nụ̀ng nı h̄mū̀ phwk k̄heā læ̂w phwk k̄heā ca k̄hx xnumạti cêā pheụ̄̀x xxk pị k̆ cng kl̀āw t̄heid ẁā phwk th̀ān ca mị̀ xxk pị kạb c̄hạn tlxd kāl læa ca mị̀ t̀xs̄ū̂ r̀wm kạb c̄hạn sụ̀ng ṣ̄ạtrū dı «pĕnxạnk̄hād thæ̂cring phwk th̀ān phxcı t̀x kār nạ̀ng xyū̀ tæ̀ khrậng ræk læ̂w dạngnận ca nạ̀ng xyū̀ kạb brrdā p̄hū̂ thī̀ xyū̀ beụ̄̂xngh̄lạng t̀x pị t̄heid”
Surah At-Taubah, Verse 83
وَلَا تُصَلِّ عَلَىٰٓ أَحَدٖ مِّنۡهُم مَّاتَ أَبَدٗا وَلَا تَقُمۡ عَلَىٰ قَبۡرِهِۦٓۖ إِنَّهُمۡ كَفَرُواْ بِٱللَّهِ وَرَسُولِهِۦ وَمَاتُواْ وَهُمۡ فَٰسِقُونَ
“læa cêā cng xỳā lah̄mād h̄ı̂ kæ̀ khn dı nı h̄mū̀ phwk k̄heā thī̀ tāy pị pĕnxạnk̄hād læa cng xỳā yụ̄n thī̀ h̄lum ṣ̄ph k̄hxng k̄heā d̂wy thæ̂cring phwk k̄heā nận dị̂ pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā t̀x xạllxḥ̒ læa r̀x sūl k̄hxng phraxngkh̒ læa phwk k̄heā dị̂ tāy lng k̄hṇa thī̀ phwk k̄heā pĕn p̄hū̂ lameid”
Surah At-Taubah, Verse 84
وَلَا تُعۡجِبۡكَ أَمۡوَٰلُهُمۡ وَأَوۡلَٰدُهُمۡۚ إِنَّمَا يُرِيدُ ٱللَّهُ أَن يُعَذِّبَهُم بِهَا فِي ٱلدُّنۡيَا وَتَزۡهَقَ أَنفُسُهُمۡ وَهُمۡ كَٰفِرُونَ
“læa cng xỳā h̄ı̂ thrạphy̒s̄mbạti k̄hxng phwk k̄heā læa lūk «k̄hxng phwk k̄heā pĕn thī̀ phụngcı kæ̀ cêā thæ̂ cring xạllxḥ̒ thrng t̂xngkār thī̀ ca lngthos̄ʹ phwk k̄heā d̂wy s̄ìng h̄el̀ā nận nı lok nī̂ læa thī̀ ca h̄ı̂ chīwit k̄hxng phwk k̄heā xxk cāk r̀āng pị k̄hṇa thī̀ phwk k̄heā pĕn p̄hū̂ pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā thèānận” ”
Surah At-Taubah, Verse 85
وَإِذَآ أُنزِلَتۡ سُورَةٌ أَنۡ ءَامِنُواْ بِٱللَّهِ وَجَٰهِدُواْ مَعَ رَسُولِهِ ٱسۡتَـٔۡذَنَكَ أُوْلُواْ ٱلطَّوۡلِ مِنۡهُمۡ وَقَالُواْ ذَرۡنَا نَكُن مَّعَ ٱلۡقَٰعِدِينَ
“Læa meụ̄̀x mī sū reāa ḥ̒ h̄nụ̀ng sū reāa ḥ̒ dı t̄hūk prathān lng mā ẁā phwk k̄hèā cng ṣ̄rạthṭhā t̀x xạllxḥ̒ t̄heid læa cng t̀xs̄ū̂ d̂wy thrạphy̒s̄mbạti læa chīwit r̀wm kạb r̀x sul k̄hxng phraxngkh̒ p̄hū̂ thī̀ mạ̀ngkhạ̀ng nı h̄mū̀ phwk k̄heā k̆ k̄hx xnu ỵāti t̀x cêā læa kl̀āw ẁā cng pl̀xy phwk reā wị̂ t̄heid phwk reā ca dị̂ xyū̀ kạb brrdā p̄hū̂ thī̀nạ̀ng xyū̀ kạn”
Surah At-Taubah, Verse 86
رَضُواْ بِأَن يَكُونُواْ مَعَ ٱلۡخَوَالِفِ وَطُبِعَ عَلَىٰ قُلُوبِهِمۡ فَهُمۡ لَا يَفۡقَهُونَ
“phwk k̄heā yindī nı kār thī̀ phwk k̄heā ca xyū̀ kạb brrdā p̄hū̂ thī̀ xyū̀ beụ̄̂xngh̄lạng læa dị̂ t̄hūk prathạbtrā wị̂ læ̂w bn h̄ạwcı k̄hxng phwk k̄heā læ̂w dạngnận phwk k̄heā cụng mị̀ k̄hêācı”
Surah At-Taubah, Verse 87
لَٰكِنِ ٱلرَّسُولُ وَٱلَّذِينَ ءَامَنُواْ مَعَهُۥ جَٰهَدُواْ بِأَمۡوَٰلِهِمۡ وَأَنفُسِهِمۡۚ وَأُوْلَـٰٓئِكَ لَهُمُ ٱلۡخَيۡرَٰتُۖ وَأُوْلَـٰٓئِكَ هُمُ ٱلۡمُفۡلِحُونَ
“tæ̀thẁā r̀x sūl læa brrdā p̄hū̂ thī̀ ṣ̄rạthṭhā sụ̀ng r̀wm xyū̀ kạb th̀ān nận dị̂ t̀xs̄ū̂ d̂wy thrạphy̒s̄mbạti k̄hxng phwk k̄heā læa chīwit k̄hxng phwk k̄heā chn h̄el̀ā nī̂ h̄æla s̄ảh̄rạb phwk k̄heā nận ca dị̂ rạb khwām dī mākmāy læa chn h̄el̀ā nī̂ h̄æla khụ̄x p̄hū̂ thī̀ dị̂ rạb khwām s̄ảrĕc”
Surah At-Taubah, Verse 88
أَعَدَّ ٱللَّهُ لَهُمۡ جَنَّـٰتٖ تَجۡرِي مِن تَحۡتِهَا ٱلۡأَنۡهَٰرُ خَٰلِدِينَ فِيهَاۚ ذَٰلِكَ ٱلۡفَوۡزُ ٱلۡعَظِيمُ
“xạllxḥ̒ dị̂ thrng terīym wị̂ læ̂w s̄ảh̄rạb phwk k̄heā sụ̀ng brrdā s̄wn s̄wrrkh̒ thī̀ mī mæ̀n̂ả h̄lāy s̄āy h̄ịl xyū̀ p̣hāy tı̂ s̄wn s̄wrrkh̒ h̄el̀ā nận doythī̀ phwk k̄heā ca phảnạk xyū̀ nı nận tlxd kāl nạ̀nh̄æla khụ̄x chạychna xạn h̄ıỵ̀ h̄lwng”
Surah At-Taubah, Verse 89
وَجَآءَ ٱلۡمُعَذِّرُونَ مِنَ ٱلۡأَعۡرَابِ لِيُؤۡذَنَ لَهُمۡ وَقَعَدَ ٱلَّذِينَ كَذَبُواْ ٱللَّهَ وَرَسُولَهُۥۚ سَيُصِيبُ ٱلَّذِينَ كَفَرُواْ مِنۡهُمۡ عَذَابٌ أَلِيمٞ
“læa brrdā p̄hū̂ thī̀ kæ̂tạw nı h̄mū̀ xāh̄rạb chnbth h̄el̀ā nận dị̂ mā pheụ̄̀x ca dị̂ t̄hūk xnumạti h̄ı̂ kæ̀ phwk k̄heā læa brrdā p̄hū̂ thī̀ pt̩is̄eṭh xạllxḥ̒ læa r̀x sūl k̄hxng phraxngkh̒ nận dị̂ nạ̀ng kạn xyū̀ kār lngthos̄ʹ xạn cĕbs̄æb ca prathān kæ̀ brrdā p̄hū̂ pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā nı h̄mū̀ phwk k̄heā”
Surah At-Taubah, Verse 90
لَّيۡسَ عَلَى ٱلضُّعَفَآءِ وَلَا عَلَى ٱلۡمَرۡضَىٰ وَلَا عَلَى ٱلَّذِينَ لَا يَجِدُونَ مَا يُنفِقُونَ حَرَجٌ إِذَا نَصَحُواْ لِلَّهِ وَرَسُولِهِۦۚ مَا عَلَى ٱلۡمُحۡسِنِينَ مِن سَبِيلٖۚ وَٱللَّهُ غَفُورٞ رَّحِيمٞ
“mị̀mī bāp dı «kæ̀ brrdā p̄hū̂ thī̀ x̀xnxæ, læa kæ̀ p̄hū̂ thī̀ p̀wy k̄hị̂ læa kæ̀ brrdā p̄hū̂ thī̀ mị̀ phb s̄ìng thī̀ ca bricākh meụ̄̀x phwk k̄heā dị̂ næanả tạkteụ̄xn h̄ı̂ cngrạkp̣hạkdī t̀x xạllxḥ̒ læa r̀x sūl k̄hxng phraxngkh̒ mị̀mī thāng dı thī̀ ca kl̀āwthos̄ʹ kæ̀ brrdā p̄hū̂ krathả dī dị̂ læa xạllxḥ̒ nận khụ̄x p̄hū̂thrng xp̣hạythos̄ʹ p̄hū̂thrng xĕndū mettā”
Surah At-Taubah, Verse 91
وَلَا عَلَى ٱلَّذِينَ إِذَا مَآ أَتَوۡكَ لِتَحۡمِلَهُمۡ قُلۡتَ لَآ أَجِدُ مَآ أَحۡمِلُكُمۡ عَلَيۡهِ تَوَلَّواْ وَّأَعۡيُنُهُمۡ تَفِيضُ مِنَ ٱلدَّمۡعِ حَزَنًا أَلَّا يَجِدُواْ مَا يُنفِقُونَ
“Læa mị̀mī bāp dı «kæ̀ brrdā p̄hū̂ thī̀ meụ̄̀x phwk k̄heā mā h̄ā cêā pheụ̄̀x h̄ı̂ cêā cạd h̄ı̂ phwk k̄heā k̄hī̀ cêā dị̂ kl̀āw ẁā c̄hạn mị̀ phb phāh̄na thī̀ ca h̄ı̂ phwk th̀ān k̄hī̀ bn mạn dị̂ phwk k̄heā k̆ p̄hin h̄lạng klạb doythī̀ nạyn̒tā k̄hxng phwk k̄heā th̀wm tĥwn pị d̂wy n̂ảtā pherāa s̄eīycı thī̀ phwk k̄heā mị̀ phb s̄ìng thī̀ phwk k̄heā ca bricākh”
Surah At-Taubah, Verse 92
۞إِنَّمَا ٱلسَّبِيلُ عَلَى ٱلَّذِينَ يَسۡتَـٔۡذِنُونَكَ وَهُمۡ أَغۡنِيَآءُۚ رَضُواْ بِأَن يَكُونُواْ مَعَ ٱلۡخَوَالِفِ وَطَبَعَ ٱللَّهُ عَلَىٰ قُلُوبِهِمۡ فَهُمۡ لَا يَعۡلَمُونَ
“thæ̂cring thāng thī̀ ca kl̀āwthos̄ʹ dị̂ nận k̆ pheīyng tæ̀ brrdā p̄hū̂ thī̀ xnuỵāt t̀x cêā thậng «thī̀ phwk k̄heā pĕn p̄hū̂ mạ̀ngmī sụ̀ng yindī thī̀ ca xyū̀ r̀wm kạb brrdā p̄hū̂ thī̀ xyū̀ beụ̄̂xngh̄lạng læa xạllxḥ̒ dị̂ thrng prathạbtrā bn h̄ạwcı k̄hxng phwk k̄heā læ̂w dạngnận phwk k̄heā cụng mị̀rū̂ xarị”
Surah At-Taubah, Verse 93
يَعۡتَذِرُونَ إِلَيۡكُمۡ إِذَا رَجَعۡتُمۡ إِلَيۡهِمۡۚ قُل لَّا تَعۡتَذِرُواْ لَن نُّؤۡمِنَ لَكُمۡ قَدۡ نَبَّأَنَا ٱللَّهُ مِنۡ أَخۡبَارِكُمۡۚ وَسَيَرَى ٱللَّهُ عَمَلَكُمۡ وَرَسُولُهُۥ ثُمَّ تُرَدُّونَ إِلَىٰ عَٰلِمِ ٱلۡغَيۡبِ وَٱلشَّهَٰدَةِ فَيُنَبِّئُكُم بِمَا كُنتُمۡ تَعۡمَلُونَ
phwk k̄heā(thī̀ mị̀ xxk pị s̄ngkhrām ta bū́ k)ca kæ̂tạw kæ̀ phwk th̀ān meụ̄̀x phwk th̀ān klạb māyạng phwk k̄heā cng kl̀āw t̄heid(muḥạmmạd) ẁā phwk th̀ān xỳā kæ̂tạw ley reā ca mị̀ cheụ̄̀x phwk th̀ān dxk thæ̂ cring xạllxḥ̒ thrng cæ̂ng k̄h̀āwkhrāw k̄hxng phwk th̀ān kæ̀ reā læ̂w læa xạllxḥ̒ nận thrng h̄ĕn kārk ra thả k̄hxng phwk th̀ān læa r̀x sūl k̄hxng phraxngkh̒ k̆ h̄ĕn d̂wy læ̂w phwk th̀ān k̆ ca t̄hūk nả lạb pị yạng phra p̄hū̂thrng rxbrū̂ h̄æ̀ng s̄ìng rênlạb læa s̄ìng peidp̄hey læ̂w phraxngkh̒ k̆ ca thrng cæ̂ng kæ̀ phwk th̀ān h̄ı̂ rū̂ t̄hụng s̄ìng thī̀ phwk th̀ān krathả nận
Surah At-Taubah, Verse 94
سَيَحۡلِفُونَ بِٱللَّهِ لَكُمۡ إِذَا ٱنقَلَبۡتُمۡ إِلَيۡهِمۡ لِتُعۡرِضُواْ عَنۡهُمۡۖ فَأَعۡرِضُواْ عَنۡهُمۡۖ إِنَّهُمۡ رِجۡسٞۖ وَمَأۡوَىٰهُمۡ جَهَنَّمُ جَزَآءَۢ بِمَا كَانُواْ يَكۡسِبُونَ
phwk k̄heā ca s̄ā bān t̀x xạl lex ḥ̒ kæ̀ phwk th̀ān meụ̄̀x phwk th̀ān dị̂ klạb māyạng phwk k̄heā pheụ̄̀x h̄ı̂ phwk th̀ān yk thos̄ʹ h̄ı̂ phwk k̄heā dạngnận phwk th̀ān cng p̄hinh̄lạngh̄ı̂ phwk k̄heā t̄heid thæ̂cring phwk k̄heā nận chạ̀w r̂āy læa thī̀ phảnạk k̄hxng phwk k̄heā khụ̄x nrk thậngnī̂ pĕnkār txbthæn nı s̄ìng thī̀ phwk k̄heā k̄hwnk̄hwāy wị̂
Surah At-Taubah, Verse 95
يَحۡلِفُونَ لَكُمۡ لِتَرۡضَوۡاْ عَنۡهُمۡۖ فَإِن تَرۡضَوۡاْ عَنۡهُمۡ فَإِنَّ ٱللَّهَ لَا يَرۡضَىٰ عَنِ ٱلۡقَوۡمِ ٱلۡفَٰسِقِينَ
phwk k̄heā ca s̄ābān kæ̀ phwk th̀ān pheụ̄̀x h̄ı̂ phwk th̀ān phxcı t̀x phwk k̄heā læ̂w h̄āk phwk th̀ān phxcı t̀x phwk k̄heā thæ̂ cring xạllxḥ̒ nận ca mị̀ thrng phx phrathạy t̀x klùm chn thī̀ lameid f̄̀āf̄ụ̄n
Surah At-Taubah, Verse 96
ٱلۡأَعۡرَابُ أَشَدُّ كُفۡرٗا وَنِفَاقٗا وَأَجۡدَرُ أَلَّا يَعۡلَمُواْ حُدُودَ مَآ أَنزَلَ ٱللَّهُ عَلَىٰ رَسُولِهِۦۗ وَٱللَّهُ عَلِيمٌ حَكِيمٞ
brrdā xāh̄rạb chnbth nận pĕn phwk pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā læa phwk klạbklxk thī̀ r̂āykāc thī̀s̄ud læa pĕnkār s̄mkhwr yìng læ̂w thī̀ phwk k̄heā ca mị̀rū̂ k̄hxbk̄het nı s̄ìng thī̀ xạllxḥ̒ thrng prathān h̄ı̂ kæ̀ r̀x sūl k̄hxng phra xngkh̒ læa xạl lxx̒ nận pĕn p̄hū̂thrng rxbrū̂ p̄hū̂thrng prīchā ỵāṇ
Surah At-Taubah, Verse 97
وَمِنَ ٱلۡأَعۡرَابِ مَن يَتَّخِذُ مَا يُنفِقُ مَغۡرَمٗا وَيَتَرَبَّصُ بِكُمُ ٱلدَّوَآئِرَۚ عَلَيۡهِمۡ دَآئِرَةُ ٱلسَّوۡءِۗ وَٱللَّهُ سَمِيعٌ عَلِيمٞ
Læa nı h̄mū̀ xāh̄rạb chnbth nận mī p̄hū̂ t̄hụ̄x xeā s̄ìng thī̀ tn bricākh pị pĕn kh̀ā prạb læa t̄hụ̄xẁā pĕnkār k̄hādthun læa phwk k̄heā rx khxy h̄etu r̂āy thī̀ ca keid kæ̀ phwk th̀ān h̄etu r̂āy h̄el̀ā nận cng pras̄b kæ̀ phwk k̄heā k̄heā t̄heid læa xạllxḥ̒ nận pĕn p̄hū̂thrng dị̂yin thrng rxbrū̂
Surah At-Taubah, Verse 98
وَمِنَ ٱلۡأَعۡرَابِ مَن يُؤۡمِنُ بِٱللَّهِ وَٱلۡيَوۡمِ ٱلۡأٓخِرِ وَيَتَّخِذُ مَا يُنفِقُ قُرُبَٰتٍ عِندَ ٱللَّهِ وَصَلَوَٰتِ ٱلرَّسُولِۚ أَلَآ إِنَّهَا قُرۡبَةٞ لَّهُمۡۚ سَيُدۡخِلُهُمُ ٱللَّهُ فِي رَحۡمَتِهِۦٓۚ إِنَّ ٱللَّهَ غَفُورٞ رَّحِيمٞ
læa nı h̄mū̀ xāh̄rạb chnbth nận mī p̄hū̂ ṣ̄rạthṭhā t̀x xạllxḥˌ læa wạn xā khi reāa ḥˌ læa t̄hụ̄x xeā s̄ìng thī̀ tn bricākh pị nận pĕnkār kıl̂ chi dkạbxạllxḥˌ læa pĕnkār k̄hx phr k̄hxng r̀x sūl phụng rū̂ t̄heid ẁā thæ̂cring mạn pĕnkār thảh̄ı̂ kıl̂ chid kæ̀ phwk k̄heā xạllxḥˌ ca thrng h̄ı̂ phwk k̄heā xyū̀ nı khwām xĕndū mettā k̄hxng phraxngkh̒ thæ̂ cring xạllxḥˌ nận pĕn p̄hū̂thrng xp̣hạythos̄ʹ thrng xĕndū mettā s̄emx
Surah At-Taubah, Verse 99
وَٱلسَّـٰبِقُونَ ٱلۡأَوَّلُونَ مِنَ ٱلۡمُهَٰجِرِينَ وَٱلۡأَنصَارِ وَٱلَّذِينَ ٱتَّبَعُوهُم بِإِحۡسَٰنٖ رَّضِيَ ٱللَّهُ عَنۡهُمۡ وَرَضُواْ عَنۡهُ وَأَعَدَّ لَهُمۡ جَنَّـٰتٖ تَجۡرِي تَحۡتَهَا ٱلۡأَنۡهَٰرُ خَٰلِدِينَ فِيهَآ أَبَدٗاۚ ذَٰلِكَ ٱلۡفَوۡزُ ٱلۡعَظِيمُ
brrdā brrph chn rùn ræk nı h̄mū̀ p̄hū̂ xphyph(chāw mu ḥā ỵi rīn cāk mạk kaḥ̒) læa nı h̄mū̀ p̄hū̂ h̄ı̂ khwām ch̀wyh̄elụ̄x(chā wxạnṣ̄ạxr cāk ma dī naḥ̒) læa brrdā p̄hū̂ dảnein tāmph wk k̄heā d̂wy kār thả dī nận xạllxḥ̒ thrng phx phrathạy nı phwk k̄heā læa phwk k̄heā k̆ phxcı nı phraxngkh̒ d̂wy læa phraxngkh̒ thrng terīym wị̂ h̄ı̂ phwk k̄heā læ̂w sụ̀ng brrdā s̄wn s̄wrrkh̒ thī̀ mī mæ̀n̂ả h̄lāy s̄āy h̄ịl p̄h̀ān xyū̀ beụ̄̂xng l̀āng phwk k̄heā ca phảnạk xyū̀ nı nận tlxd kāl nạ̀n khụ̄x chạychna xạn h̄ıỵ̀ h̄lwng
Surah At-Taubah, Verse 100
وَمِمَّنۡ حَوۡلَكُم مِّنَ ٱلۡأَعۡرَابِ مُنَٰفِقُونَۖ وَمِنۡ أَهۡلِ ٱلۡمَدِينَةِ مَرَدُواْ عَلَى ٱلنِّفَاقِ لَا تَعۡلَمُهُمۡۖ نَحۡنُ نَعۡلَمُهُمۡۚ سَنُعَذِّبُهُم مَّرَّتَيۡنِ ثُمَّ يُرَدُّونَ إِلَىٰ عَذَابٍ عَظِيمٖ
læa s̄̀wn h̄nụ̀ng cāk p̄hū̂ thī̀ phảnạk xyū̀ rxb«phwk th̀ān thī̀ pĕn xāh̄rạb chnbth nận pĕn phwk klạbklxk læa nı h̄mū̀ chāw ma dī naḥ̒ k̆ chèn deīywkạn phwk k̄heā h̄el̀ā nận dụ̄̂x rận nı kārk lạb klxk cêā(muḥạmmạd) mị̀rū̂ cạk ṭhātu thæ̂ k̄hxng phwk k̄heā dxk reā(xạllxḥ̒) rū̂cạk phwk k̄heā dī reā ca lngthos̄ʹ phwk k̄heā s̄xng khrậng læ̂w phwk k̄heā ca t̄hūk nả klạb pị s̄ū̀ kār lngthos̄ʹ xạn yìng h̄ıỵ̀ t̀x pị
Surah At-Taubah, Verse 101
وَءَاخَرُونَ ٱعۡتَرَفُواْ بِذُنُوبِهِمۡ خَلَطُواْ عَمَلٗا صَٰلِحٗا وَءَاخَرَ سَيِّئًا عَسَى ٱللَّهُ أَن يَتُوبَ عَلَيۡهِمۡۚ إِنَّ ٱللَّهَ غَفُورٞ رَّحِيمٌ
læa mī chnk lùm xụ̄̀n thī̀ s̄ārp̣hāph khwām p̄hid k̄hxng phwk k̄heā doythī̀ phwk k̄heā prakxb krrm dī papn pị kạb ngān thī̀ chạ̀w h̄wạng ẁā xạllxḥ̒ ca thrng xp̣hạythos̄ʹ h̄ı̂ kæ̀ phwk k̄heā thæ̂ cring xạllxḥ̒ nận khụ̄x p̄hū̂thrng xp̣hạythos̄ʹ p̄hū̂thrng xĕndū mettā s̄emx
Surah At-Taubah, Verse 102
خُذۡ مِنۡ أَمۡوَٰلِهِمۡ صَدَقَةٗ تُطَهِّرُهُمۡ وَتُزَكِّيهِم بِهَا وَصَلِّ عَلَيۡهِمۡۖ إِنَّ صَلَوٰتَكَ سَكَنٞ لَّهُمۡۗ وَٱللَّهُ سَمِيعٌ عَلِيمٌ
(Muḥạmmạd) cêā cng xeā s̄̀wn h̄nụ̀ng cāk thrạphy̒s̄mbạti k̄hxng phwk k̄heā pê nthān pheụ̄̀x thảh̄ı̂ phwk k̄heā bris̄uthṭhi̒ læa l̂āng mlthin k̄hxng phwk k̄heā d̂wy s̄̀wntạw thī̀ pĕn thān nận læa cêā cng k̄hx phr h̄ı̂ kæ̀ phwk k̄heā t̄heid pherāa thæ̂cring kār k̄hx phr k̄hxng phwk cêā nận thảh̄ı̂ keid khwām s̄uk̄hcı kæ̀ phwk k̄heā læa xạllxḥ̒ nận pĕn p̄hū̂thrng dị̂yin p̄hū̂thrng rxbrū̂
Surah At-Taubah, Verse 103
أَلَمۡ يَعۡلَمُوٓاْ أَنَّ ٱللَّهَ هُوَ يَقۡبَلُ ٱلتَّوۡبَةَ عَنۡ عِبَادِهِۦ وَيَأۡخُذُ ٱلصَّدَقَٰتِ وَأَنَّ ٱللَّهَ هُوَ ٱلتَّوَّابُ ٱلرَّحِيمُ
phwk k̄heā mị̀rū̂ dxk h̄rụ̄x ẁā thæ̂ cring xạllxḥ̒ nận thrng rạb kār s̄ảnụk p̄hid cāk pwng b̀āw k̄hxng phraxngkh̒ læa thrng rạb brrdā s̄ìng thī̀ pĕn thān(ṣ̄̀ xda keāa ḥ̒) læa thæ̂ cring xạllxḥ̒ nận khụ̄x p̄hū̂ thr ngxạy thos̄ʹ p̄hū̂thrng mettā s̄emx
Surah At-Taubah, Verse 104
وَقُلِ ٱعۡمَلُواْ فَسَيَرَى ٱللَّهُ عَمَلَكُمۡ وَرَسُولُهُۥ وَٱلۡمُؤۡمِنُونَۖ وَسَتُرَدُّونَ إِلَىٰ عَٰلِمِ ٱلۡغَيۡبِ وَٱلشَّهَٰدَةِ فَيُنَبِّئُكُم بِمَا كُنتُمۡ تَعۡمَلُونَ
cng kl̀āw t̄heid(muḥạmmạd) ẁā “phwk th̀ān cng thảngān t̄heid læ̂ wxạllxḥ̒ ca thrng h̄ĕn kār ngān k̄hxng phwk th̀ān læa r̀x sūl k̄hxng phraxngkh̒ læa br rdā mux̒ mi nk̆ ca h̄ĕn d̂wy læa phwk th̀ān ca t̄hūk nả klạb pị yạng phra p̄hū̂thrng rx br̆ nı s̄ìng rênlạb læa s̄ìng peidp̄hey læ̂w phraxngkh̒ ca thrng cæ̂ng kæā phwk th̀ān nı s̄ìng thī̀ phwk th̀ān thả wị̂”
Surah At-Taubah, Verse 105
وَءَاخَرُونَ مُرۡجَوۡنَ لِأَمۡرِ ٱللَّهِ إِمَّا يُعَذِّبُهُمۡ وَإِمَّا يَتُوبُ عَلَيۡهِمۡۗ وَٱللَّهُ عَلِيمٌ حَكِيمٞ
læa mī chn xīk klùm h̄nụ̀ng thī̀ yạng rx khả bạỵchā k̄hx ngxạl lxx̒ phraxngkh̒ xāc ca thrng lngthos̄ʹ phwk k̄heā læa phraxngkh̒ k̆ xāc ca thrng xp̣hạythos̄ʹ h̄ı̂ kæ̀ phwk k̄heā læa xạllxḥ̒ nận pĕn p̄hū̂thrng rxbrū̂ p̄hū̂thrng prīchā ỵāṇ
Surah At-Taubah, Verse 106
وَٱلَّذِينَ ٱتَّخَذُواْ مَسۡجِدٗا ضِرَارٗا وَكُفۡرٗا وَتَفۡرِيقَۢا بَيۡنَ ٱلۡمُؤۡمِنِينَ وَإِرۡصَادٗا لِّمَنۡ حَارَبَ ٱللَّهَ وَرَسُولَهُۥ مِن قَبۡلُۚ وَلَيَحۡلِفُنَّ إِنۡ أَرَدۡنَآ إِلَّا ٱلۡحُسۡنَىٰۖ وَٱللَّهُ يَشۡهَدُ إِنَّهُمۡ لَكَٰذِبُونَ
læa brrdā p̄hū̂ thī̀ yụd xeā mạs̄yid h̄lạng h̄nụ̀ng pheụ̄̀x k̀x h̄ı̂ keid khwām deụ̄xdr̂xn læa pc̄hi s̄eṭh ṣ̄rạthṭhā læa k̀x h̄ı̂ keid kār tækyæk rah̄ẁāng br rdā mux̒ min d̂wy kạn læa pĕn h̄æl̀ng s̄̂xng s̄um s̄ảh̄rạb p̄hū̂ thī̀ thả s̄ngkhrām t̀xt̂ān xạllxḥ̒ læa r̀x sul k̄hxng phraxngkh̒ mā k̀xn læa næ̀nxn phwk k̄heā ca s̄ābān ẁā reā mị̀mī cetnā xụ̄̀n dı nxkcāk thī̀ dī læa xạllxḥ̒ nận thrng pĕn phyān yụ̄nyạn ẁā thæ̂cring phwk k̄heā nận pĕn phwk kl̀āw thĕc xỳāng næ̀nxn
Surah At-Taubah, Verse 107
لَا تَقُمۡ فِيهِ أَبَدٗاۚ لَّمَسۡجِدٌ أُسِّسَ عَلَى ٱلتَّقۡوَىٰ مِنۡ أَوَّلِ يَوۡمٍ أَحَقُّ أَن تَقُومَ فِيهِۚ فِيهِ رِجَالٞ يُحِبُّونَ أَن يَتَطَهَّرُواْۚ وَٱللَّهُ يُحِبُّ ٱلۡمُطَّهِّرِينَ
cêā xỳā pị r̀wm yụ̄n lah̄mād nı mạs̄yid nận pĕnxạnk̄hād næ̀nxn mạs̄yid thī̀ t̄hūk wāng rākṭ̄hān bn khwām yảkerng tậngtæ̀ wạn ræk nận s̄mkhwr xỳāng yìng thī̀ cêā ca k̄hêāpị yụ̄n lah̄mād nı nận pherāa nı mạs̄yid nận mī khṇa bukhkhl thī̀ chxb ca chảra tạw h̄ı̂ bris̄uthṭhi̒ læa xạllxḥ̒ nận thrng rạk brrdā p̄hū̂ thī̀ chảra tạw h̄ı̂ s̄axād bris̄uthṭhi̒ xyū̀ s̄emx
Surah At-Taubah, Verse 108
أَفَمَنۡ أَسَّسَ بُنۡيَٰنَهُۥ عَلَىٰ تَقۡوَىٰ مِنَ ٱللَّهِ وَرِضۡوَٰنٍ خَيۡرٌ أَم مَّنۡ أَسَّسَ بُنۡيَٰنَهُۥ عَلَىٰ شَفَا جُرُفٍ هَارٖ فَٱنۡهَارَ بِهِۦ فِي نَارِ جَهَنَّمَۗ وَٱللَّهُ لَا يَهۡدِي ٱلۡقَوۡمَ ٱلظَّـٰلِمِينَ
P̄hū̂ thī̀ wāng rākṭ̄hān xākhār k̄hxng k̄heā bn khwām yả ke rng t̀x xạllxḥ̒ læa bn khwām pordprān nận dī kẁā h̄rụ̄x ẁā p̄hū̂ thī̀ wāng rākṭ̄hān xākhār k̄hxng k̄heā bn rim k̄hxb h̄ew thī̀ ca phạng thlāy lng læ̂w mạn k̆ phạng nả k̄heā lng pị nı nrk læa xạllxḥ̒ nận ca mị̀ chī̂næa thāng kæ̀ klùm chn thī̀ xṭhrrm
Surah At-Taubah, Verse 109
لَا يَزَالُ بُنۡيَٰنُهُمُ ٱلَّذِي بَنَوۡاْ رِيبَةٗ فِي قُلُوبِهِمۡ إِلَّآ أَن تَقَطَّعَ قُلُوبُهُمۡۗ وَٱللَّهُ عَلِيمٌ حَكِيمٌ
xākhār k̄hxng phwk k̄heā thī̀ k̀xs̄r̂āng k̄hụ̂n mā nận yạng khng pĕn thī̀ rawæng s̄ngs̄ạy xyū̀ nı citcı k̄hxng phwk k̄heā cn kra thạ̀ng w h̄ạwcı h̄el̀ā nận ca tæk xxk pĕn s̄eī̀yng «læa xạllxḥ̒ nận pĕn p̄hū̂thrng rxbrū̂ p̄hū̂thrng prīchā ỵāṇ
Surah At-Taubah, Verse 110
۞إِنَّ ٱللَّهَ ٱشۡتَرَىٰ مِنَ ٱلۡمُؤۡمِنِينَ أَنفُسَهُمۡ وَأَمۡوَٰلَهُم بِأَنَّ لَهُمُ ٱلۡجَنَّةَۚ يُقَٰتِلُونَ فِي سَبِيلِ ٱللَّهِ فَيَقۡتُلُونَ وَيُقۡتَلُونَۖ وَعۡدًا عَلَيۡهِ حَقّٗا فِي ٱلتَّوۡرَىٰةِ وَٱلۡإِنجِيلِ وَٱلۡقُرۡءَانِۚ وَمَنۡ أَوۡفَىٰ بِعَهۡدِهِۦ مِنَ ٱللَّهِۚ فَٱسۡتَبۡشِرُواْ بِبَيۡعِكُمُ ٱلَّذِي بَايَعۡتُم بِهِۦۚ وَذَٰلِكَ هُوَ ٱلۡفَوۡزُ ٱلۡعَظِيمُ
thæ̂ cring xạllxḥ̒ nận dị̂ thrng sụ̄̂x læ̂w cāk brrdā p̄hū̂ ṣ̄rạthṭhā sụ̀ng chīwit k̄hxng phwk k̄heā læa thrạphy̒s̄mbạti k̄hxng phwk k̄heā doy phwk k̄heā ca dị̂ rạb s̄wn s̄wrrkh̒ pĕnkār txbthæn phwk k̄heā ca t̀xs̄ū̂ nı thāng k̄hx ngxạllxḥ̒ læ̂w phwk k̄heā k̆ ca ḳh̀ā læa t̄hūk ḳh̀ā pĕn s̄ạỵỵā k̄hxng phraxngkh̒ xeng xỳāng thæ̂cring sụ̀ng mī xyū̀ nı khạmp̣hīr̒ teā rxḥ̒ xin ỵīl læa kru xān læa khır lèā ca rạks̄ʹā s̄ạỵỵā k̄hxng k̄heā h̄ı̂ dī yìng pị kẁā xạllxḥ̒ dạngnận phwk th̀ān cng chụ̄̀nchmyindī nı kār k̄hāy k̄hxng phwk th̀ān t̄heid sụ̀ng phwk th̀ān dị̂ k̄hāy mạn pị læa nạ̀n khụ̄x chạychna xạn h̄ıỵ̀ h̄lwng
Surah At-Taubah, Verse 111
ٱلتَّـٰٓئِبُونَ ٱلۡعَٰبِدُونَ ٱلۡحَٰمِدُونَ ٱلسَّـٰٓئِحُونَ ٱلرَّـٰكِعُونَ ٱلسَّـٰجِدُونَ ٱلۡأٓمِرُونَ بِٱلۡمَعۡرُوفِ وَٱلنَّاهُونَ عَنِ ٱلۡمُنكَرِ وَٱلۡحَٰفِظُونَ لِحُدُودِ ٱللَّهِۗ وَبَشِّرِ ٱلۡمُؤۡمِنِينَ
brrdā p̄hū̂ klạbneụ̄̂xklạbtạw p̄hū̂ krathả kā rxi bād daḥ̒ p̄hū̂ kl̀āw khả s̄rrs̄eriỵ p̄hū̂ deinthāng pheụ̄̀x t̀xs̄ū̂ h̄rụ̄x s̄æwngh̄ā wichā khwām rū̂ p̄hū̂ rukạ wax̒ p̄hū̂ s̄uỵū d p̄hū̂ kảchạb h̄ı̂ thảkhwām dī p̄hū̂ h̄̂āmprām h̄ı̂ lawên khwām chạ̀w læa br rdā p̄hû rạks̄ʹā k̄hxbk̄het k̄hx ngxạllxḥ̒ læa cng cæ̂ng k̄h̀āwdī kæ̀ brrdā p̄hū̂ ṣ̄rạthṭhā t̄heid
Surah At-Taubah, Verse 112
مَا كَانَ لِلنَّبِيِّ وَٱلَّذِينَ ءَامَنُوٓاْ أَن يَسۡتَغۡفِرُواْ لِلۡمُشۡرِكِينَ وَلَوۡ كَانُوٓاْ أُوْلِي قُرۡبَىٰ مِنۢ بَعۡدِ مَا تَبَيَّنَ لَهُمۡ أَنَّهُمۡ أَصۡحَٰبُ ٱلۡجَحِيمِ
mị̀ bạngkhwr kæ̀ na bī læa brrdā p̄hū̂ ṣ̄rạthṭhā thī̀ ca k̄hxxp̣hạy thos̄ʹ h̄ı̂ kæ̀ phwk tậng p̣hākhī læa mæ̂ẁā phwk k̄heā ca pĕn ỵāti kıl̂ chid kạn k̆tām thậngnī̂ h̄lạngcāk pĕn thī̀ pracạks̄ʹ̒ kæ̀ phwk k̄heā læ̂w næ̀nxn phwk h̄el̀ā nận pĕn chāw nrk
Surah At-Taubah, Verse 113
وَمَا كَانَ ٱسۡتِغۡفَارُ إِبۡرَٰهِيمَ لِأَبِيهِ إِلَّا عَن مَّوۡعِدَةٖ وَعَدَهَآ إِيَّاهُ فَلَمَّا تَبَيَّنَ لَهُۥٓ أَنَّهُۥ عَدُوّٞ لِّلَّهِ تَبَرَّأَ مِنۡهُۚ إِنَّ إِبۡرَٰهِيمَ لَأَوَّـٰهٌ حَلِيمٞ
læa kār k̄hxxp̣hạy thos̄ʹ k̄hx ngxi brxḥīm h̄ı̂ kæ̀ bidā k̄hxng k̄heā midị̂ prākt̩ k̄hụ̂n nxkcāk pĕn s̄ạỵỵā thī̀ k̄heā dị̂ h̄ı̂ wị̂ kæ̀ bidā k̄hxng k̄heā thèānận tæ̀ meụ̄̀x dị̂ pĕn thī̀ pracạks̄ʹ̒ kæ̀ k̄heā læ̂w thæ̂cring bidā k̄hxng k̄heā pĕn ṣ̄ạtrū k̄hx ngxạllxḥˌ k̄heā k̆ plīktạw xxk cāk bidā k̄hxng k̄heā thæ̂ cring xi brxḥī mnận pĕn p̄hū̂ x̀xnyon læa pĕn p̄hū̂ mī k̄hạnti xdthn
Surah At-Taubah, Verse 114
وَمَا كَانَ ٱللَّهُ لِيُضِلَّ قَوۡمَۢا بَعۡدَ إِذۡ هَدَىٰهُمۡ حَتَّىٰ يُبَيِّنَ لَهُم مَّا يَتَّقُونَۚ إِنَّ ٱللَّهَ بِكُلِّ شَيۡءٍ عَلِيمٌ
Læa xạl lxx̒ nận ca mị̀ thrng h̄ı̂ klùm chn dı h̄lng p̄hid h̄lạngcāk thī̀ phraxngkh̒ dị̂ thrng chī̂ thāng thī̀ t̄hūk t̂xng h̄ı̂ kæ̀ phwk k̄heā læ̂w nxk cāk ca p̆ nthī̀ pracạks̄ʹ̒ kæ̀ phwk k̄heā sụ̀ng s̄ìng thī̀ phwk k̄heā ca yảkerng thèānận thæ̂ cring xạllxḥ̒ nận pĕn p̄hū̂thrng rxbrū̂ thuk s̄ìng
Surah At-Taubah, Verse 115
إِنَّ ٱللَّهَ لَهُۥ مُلۡكُ ٱلسَّمَٰوَٰتِ وَٱلۡأَرۡضِۖ يُحۡيِۦ وَيُمِيتُۚ وَمَا لَكُم مِّن دُونِ ٱللَّهِ مِن وَلِيّٖ وَلَا نَصِيرٖ
thæ̂ cring xạllxḥ̒ nận xảnāc h̄æ̀ng brrdā chận f̂ā læa p̄hæ̀ndin pĕn krrms̄ithṭhi̒ k̄hxng phraxngkh̒ phraxngkh̒ thrng h̄ı̂ pĕn thrng h̄ı̂ tāy læa nxk cā kxạllxḥ̒ læ̂w k̆ mị̀mī p̄hū̂ khûmkhrxng læa p̄hū̂ ch̀wyh̄elụ̄x dı «s̄ảh̄rạb phwk th̀ān
Surah At-Taubah, Verse 116
لَّقَد تَّابَ ٱللَّهُ عَلَى ٱلنَّبِيِّ وَٱلۡمُهَٰجِرِينَ وَٱلۡأَنصَارِ ٱلَّذِينَ ٱتَّبَعُوهُ فِي سَاعَةِ ٱلۡعُسۡرَةِ مِنۢ بَعۡدِ مَا كَادَ يَزِيغُ قُلُوبُ فَرِيقٖ مِّنۡهُمۡ ثُمَّ تَابَ عَلَيۡهِمۡۚ إِنَّهُۥ بِهِمۡ رَءُوفٞ رَّحِيمٞ
thæ̂ cring xạllxḥ̒ thrng xp̣hạythos̄ʹ h̄ı̂ kæ̀ th̀ān nabī chāw mu ḥā ỵi rīn læa chā wxạnṣ̄̂ xr læ̂w sụ̀ng k̄heā h̄el̀ā nận dị̂ pt̩ibạti tām k̄heā (nabī)nı yām khạbk̄hạn h̄lạngcāk thī̀ citcı k̄hxng chnk lùm h̄nụ̀ng nı phwk k̄heā keụ̄xb ca h̄ạnh̄e xxk cāk khwām cring læ̂w phraxngkh̒ k̆ thrng xp̣hạythos̄ʹ h̄ı̂ kæ̀ phwk k̄heā thæ̂cring phraxngkh̒ nận pĕn p̄hū̂thrng mettā p̄hū̂thrng kruṇā xyū̀ s̄emx
Surah At-Taubah, Verse 117
وَعَلَى ٱلثَّلَٰثَةِ ٱلَّذِينَ خُلِّفُواْ حَتَّىٰٓ إِذَا ضَاقَتۡ عَلَيۡهِمُ ٱلۡأَرۡضُ بِمَا رَحُبَتۡ وَضَاقَتۡ عَلَيۡهِمۡ أَنفُسُهُمۡ وَظَنُّوٓاْ أَن لَّا مَلۡجَأَ مِنَ ٱللَّهِ إِلَّآ إِلَيۡهِ ثُمَّ تَابَ عَلَيۡهِمۡ لِيَتُوبُوٓاْۚ إِنَّ ٱللَّهَ هُوَ ٱلتَّوَّابُ ٱلرَّحِيمُ
læa xạllxḥ̒ thrng xp̣hạythos̄ʹ h̄ı̂ kæ̀ chāy s̄ām khn (khụ̄x ka xub̒ xi bnu mā lik mu rx reāa ḥ̒ xi bnu xạr r̀x bīx̒ læa ḥi lāl xi bnu xu mạy yaḥ̒) thī̀ mị̀ dị̂ xxk pị s̄ngkhrām cnkrathạ̀ng p̄hæ̀ndin dị̂ khạbkhæb kæ̀ phwk k̄heā thậng «thī̀ mạn kŵāngh̄ıỵ̀ phịṣ̄āl læa tạw k̄hxng phwk k̄heā k̆ rū̂s̄ụk xụdxạd pị d̂wy læ̂w phwk k̄heā k̆ khād khid kạn ẁā mị̀mī thī̀phụ̀ng xụ̄̀n dı pheụ̄̀x h̄ı̂ pĥn cā kxạllxḥ̒ pị dị̂ nxkcāk klạb pị h̄ā phraxngkh̒ læ̂w phraxngkh̒ k̆ thrng xp̣hạythos̄ʹ h̄ı̂ pĥn cā kxạllxḥ̒ pị dị̂ nxkcāk klạb pị h̄ā phraxngkh̒ læ̂w phraxngkh̒ k̆ thrng xp̣hạythos̄ʹ h̄ı̂ kæ̀ phwk k̄heā pheụ̄̀x phwk k̄heā ca dị̂ klạbneụ̄̂xklạbtạw s̄ảnạk p̄hid t̀x phraxngkh̒ thæ̂ cring xạllxḥ̒ nận khụ̄x p̄hū̂thrng xp̣hạythos̄ʹ p̄hū̂thrng xĕndū mettā s̄emx
Surah At-Taubah, Verse 118
يَـٰٓأَيُّهَا ٱلَّذِينَ ءَامَنُواْ ٱتَّقُواْ ٱللَّهَ وَكُونُواْ مَعَ ٱلصَّـٰدِقِينَ
xô ṣ̄rạthṭhā chn thậngh̄lāy phụng yả ke rng xạllxḥ̒ t̄heid læa cng xyū̀ xyū̀ r̀wm kạb brrdā p̄hū̂ thī̀ phūd cring
Surah At-Taubah, Verse 119
مَا كَانَ لِأَهۡلِ ٱلۡمَدِينَةِ وَمَنۡ حَوۡلَهُم مِّنَ ٱلۡأَعۡرَابِ أَن يَتَخَلَّفُواْ عَن رَّسُولِ ٱللَّهِ وَلَا يَرۡغَبُواْ بِأَنفُسِهِمۡ عَن نَّفۡسِهِۦۚ ذَٰلِكَ بِأَنَّهُمۡ لَا يُصِيبُهُمۡ ظَمَأٞ وَلَا نَصَبٞ وَلَا مَخۡمَصَةٞ فِي سَبِيلِ ٱللَّهِ وَلَا يَطَـُٔونَ مَوۡطِئٗا يَغِيظُ ٱلۡكُفَّارَ وَلَا يَنَالُونَ مِنۡ عَدُوّٖ نَّيۡلًا إِلَّا كُتِبَ لَهُم بِهِۦ عَمَلٞ صَٰلِحٌۚ إِنَّ ٱللَّهَ لَا يُضِيعُ أَجۡرَ ٱلۡمُحۡسِنِينَ
Mị̀ bạngkhạb khwr kæ̀ chāw ma dī naḥ̒ læa chā wxảh̄ rạb chnbth thī̀phạk xyū̀ rxb «ca p̄hinh̄lạngh̄ı̂ kạb r̀x sūl k̄hx ngxạllxḥ̒ læa mị̀ bạngkhạb khwr thī̀ k̄heā h̄el̀ā nận ca h̄̀wng chīwit k̄hxng phwk k̄heā mākkẁā chīwit k̄hxng th̀ān r̀x sūl thậngnī̂ neụ̄̀xngcāk khwām krah̄āy n̂ả k̆ dī khwām thukk̄h̒ yāk k̆ dī læa khwām h̄iwh̄oy k̆ dī pheụ̄̀x h̄nthāng k̄hx ngxạllxḥ̒ nận ca mị̀ s̄b kạb phwk k̄heā læa mị̀ ẁā phwk k̄heā ca h̄eyīyb ỳāng pị ṇ thī̀ dı thī̀ thảh̄ı̂ phwk pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā krîw korṭh k̆tām læa phwk k̄heā ca mị̀ dị̂ rạb xạntrāy cāk ṣ̄ạtrū nxkcāk kā rāng thī̀ dī t̄hūk cā krụk wị̂ læ̂w s̄ảh̄rạb phwk k̄heā pherāa s̄ìng nận thæ̂ cring xạllxḥ̒ ca mị̀ thrng h̄ı̂ rāngwạl k̄hxng p̄hū̂ krathả khwām dī t̂xng s̄ūỵ s̄eīy pị pĕnxạnk̄hād
Surah At-Taubah, Verse 120
وَلَا يُنفِقُونَ نَفَقَةٗ صَغِيرَةٗ وَلَا كَبِيرَةٗ وَلَا يَقۡطَعُونَ وَادِيًا إِلَّا كُتِبَ لَهُمۡ لِيَجۡزِيَهُمُ ٱللَّهُ أَحۡسَنَ مَا كَانُواْ يَعۡمَلُونَ
læa phwk k̄heā ca mị̀ bricākh nı kār bricākh dı «mị̀ ẁā ca n̂xyh̄ rụ̄x māk k̆tām læa phwk k̄heā mị̀ dein p̄h̀ān h̄ubk̄heā dı «nxkcāk mạn ca t̄hūk bạnthụk wị̂ kæ̀ phwk k̄heā pheụ̄̀x ẁā xạllxḥˌ ca thrng txbthæn h̄ı̂ kæ̀ phwk k̄heā sụ̀ng s̄ìng thī̀ dī yìng nı s̄ìng thī̀ phwk k̄heā dị̂ thả wị̂
Surah At-Taubah, Verse 121
۞وَمَا كَانَ ٱلۡمُؤۡمِنُونَ لِيَنفِرُواْ كَآفَّةٗۚ فَلَوۡلَا نَفَرَ مِن كُلِّ فِرۡقَةٖ مِّنۡهُمۡ طَآئِفَةٞ لِّيَتَفَقَّهُواْ فِي ٱلدِّينِ وَلِيُنذِرُواْ قَوۡمَهُمۡ إِذَا رَجَعُوٓاْ إِلَيۡهِمۡ لَعَلَّهُمۡ يَحۡذَرُونَ
mị̀ bạngkhwr thī̀ brrdā p̄hū̂ ṣ̄rạthṭhā ca xxk pị s̄ū̂ rb kạn thậngh̄md thảmị tæ̀la klùm nı h̄mū̀ phwk k̄heā cụng mị̀ xxk pị pheụ̄̀x h̄ākhwām k̄hêācı nı ṣ̄ās̄nā læa pheụ̄̀x ca dị̂ tạkteụ̄xn h̄mū̀ khṇa k̄hxng phwk k̄heā meụ̄̀x phwk k̄heā dị̂ klạb māyạng h̄mū̀ khṇa k̄hxng phwk k̄heā doy h̄wạng ẁā h̄mū̀ khṇa k̄hxng phwk k̄heā ca dị̂ ramạdrawạng
Surah At-Taubah, Verse 122
يَـٰٓأَيُّهَا ٱلَّذِينَ ءَامَنُواْ قَٰتِلُواْ ٱلَّذِينَ يَلُونَكُم مِّنَ ٱلۡكُفَّارِ وَلۡيَجِدُواْ فِيكُمۡ غِلۡظَةٗۚ وَٱعۡلَمُوٓاْ أَنَّ ٱللَّهَ مَعَ ٱلۡمُتَّقِينَ
xô ṣ̄rạthṭhā chn thậngh̄lāy cn s̄ū̂ rb kạb brrdā p̄hū̂ thī̀ xyū̀ kıl̂ kheīyng phwk th̀ān thī̀ pĕn p̄hū̂ pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā s̄eīy k̀xn læa cng h̄ı̂ phwk h̄el̀ā nận pras̄b kạb khwām runræng cāk phwk th̀ān læa phụng rū̂ t̄heid ẁā thæ̂ cring xạllxḥ̒ nận thrng xyū̀ r̀wm kạb brrdā p̄hū̂ yảkerng thậngh̄lāy
Surah At-Taubah, Verse 123
وَإِذَا مَآ أُنزِلَتۡ سُورَةٞ فَمِنۡهُم مَّن يَقُولُ أَيُّكُمۡ زَادَتۡهُ هَٰذِهِۦٓ إِيمَٰنٗاۚ فَأَمَّا ٱلَّذِينَ ءَامَنُواْ فَزَادَتۡهُمۡ إِيمَٰنٗا وَهُمۡ يَسۡتَبۡشِرُونَ
læa meụ̄̀x mī bth h̄nụ̀ng bth dı k̄hx ngxạl kru xān t̄hūk prathān lng mā dạngnận nı h̄mū̀ phwk k̄heā mī p̄hū̂ kl̀āw k̄hụ̂n ẁā “mī khır b̂āng nı phwk th̀ān thī̀ bth nī̂ thảh̄ı̂ ṣ̄rạthṭhā pheìm k̄hụ̂n? “S̄ảh̄rạb brrdā p̄hū̂ thī̀ mī khwām ṣ̄rạthṭhā nận bth nī̂ dị̂ thảh̄ı̂ kār ṣ̄rạthṭhā pheìm k̄hụ̂n kæ̀ phwk k̄heā læ̂w phwk k̄heā k̆ mī khwām piti yindī
Surah At-Taubah, Verse 124
وَأَمَّا ٱلَّذِينَ فِي قُلُوبِهِم مَّرَضٞ فَزَادَتۡهُمۡ رِجۡسًا إِلَىٰ رِجۡسِهِمۡ وَمَاتُواْ وَهُمۡ كَٰفِرُونَ
Læa s̄ảh̄rạb brrdā p̄hū̂ thī̀ mī rokh xyū̀ nı citcı k̄hxng phwk k̄heā bth nī̂ k̆ yìng ca pheìm khwām s̄kprk h̄ı̂ kæ̀ phwk k̄heā māk yìng k̄hụ̂n pị xīk læa phwk k̄heā ca tāy pị nı s̄p̣hāph thī̀ pĕn phwk pt̩is̄eṭh ṣ̄rạthṭhā
Surah At-Taubah, Verse 125
أَوَلَا يَرَوۡنَ أَنَّهُمۡ يُفۡتَنُونَ فِي كُلِّ عَامٖ مَّرَّةً أَوۡ مَرَّتَيۡنِ ثُمَّ لَا يَتُوبُونَ وَلَا هُمۡ يَذَّكَّرُونَ
læa phwk k̄heā mị̀ h̄ĕn dxk h̄rụ̄x ẁā thæ̂cring phwk k̄heā ca t̄hūk thds̄xb nı thuk «pī khrậng h̄nụ̀ng h̄rụ̄x s̄xng khrậng læ̂w phwk k̄heā k̆ mị̀ yxm klạbneụ̄̂xklạbtạw læa phwk k̄heā k̆ mị̀ s̄ảnụk p̄hid xīk d̂wy
Surah At-Taubah, Verse 126
وَإِذَا مَآ أُنزِلَتۡ سُورَةٞ نَّظَرَ بَعۡضُهُمۡ إِلَىٰ بَعۡضٍ هَلۡ يَرَىٰكُم مِّنۡ أَحَدٖ ثُمَّ ٱنصَرَفُواْۚ صَرَفَ ٱللَّهُ قُلُوبَهُم بِأَنَّهُمۡ قَوۡمٞ لَّا يَفۡقَهُونَ
læa meụ̄̀x bth h̄nụ̀ng bth dı k̄hx ngxạl-kru xān t̄hūk prathān lng mā bāng khnnı h̄mū̀ phwk k̄heā t̀āng k̆ mxng tā sụ̀ng kạnlæakạn (læ̂w t̄hām k̄hụ̂n ẁā) “mī khır h̄ĕn phwk th̀ān b̂āng h̄ịm” læ̂w phwk k̄heā k̆ phā kạn h̄ạnh̄e xxk cāk næwthāng thī̀ t̄hūk t̂xng pherāa thæ̂cring phwk k̄heā pĕnk lùm chn thī̀ mị̀mī khwām k̄hêācı xarị ley
Surah At-Taubah, Verse 127
لَقَدۡ جَآءَكُمۡ رَسُولٞ مِّنۡ أَنفُسِكُمۡ عَزِيزٌ عَلَيۡهِ مَا عَنِتُّمۡ حَرِيصٌ عَلَيۡكُم بِٱلۡمُؤۡمِنِينَ رَءُوفٞ رَّحِيمٞ
thæ̂cring mī r̀x sū l khn h̄nụ̀ng cāk phwk th̀ān xeng dị̂ mā h̄ā phwk th̀ān læ̂w pĕn thī̀ lảbāk cı kæ̀ k̄heā nı s̄ìng thī̀ phwk th̀ān dị̂ rạb khwām thukk̄h̒ yāk pĕn p̄hū̂ h̄̀wngyı ỳān pĕn p̄hû mettā p̄hū̂ kruṇā s̄ngs̄ār t̀x brrdā p̄hū̂ ṣ̄rạthṭhā
Surah At-Taubah, Verse 128
فَإِن تَوَلَّوۡاْ فَقُلۡ حَسۡبِيَ ٱللَّهُ لَآ إِلَٰهَ إِلَّا هُوَۖ عَلَيۡهِ تَوَكَّلۡتُۖ وَهُوَ رَبُّ ٱلۡعَرۡشِ ٱلۡعَظِيمِ
phāk phwk k̄heā p̄hinh̄lạngh̄ı̂ k̆ cng kl̀āw t̄heid(muḥạmmạd) ẁā “xạllxḥ̒ nận pĕn thī̀ phx pheīyng kæ̀ c̄hạn læ̂w mị̀mī phracêā xụ̄̀n dı nxkcāk phraxngkh̒ thèānận dæ̀ phraxngkh̒ thèānận thī̀ c̄hạn k̄hxm xb h̄māy læa phraxngkh̒ khụ̄x cêāk̄hxng bạllạngk̒ xạn yìng h̄ıỵ̀”
Surah At-Taubah, Verse 129